Chương 43
Chuyện giống y như Kiều Trân Trân dự đoán, cô mới tặng sách cho người ta chưa được hai ngày, chuyện năm trước đội sản xuất Hồng Hà gửi đơn xin công xã cái máy kéo cũng đã có tin tức.
Đại đội trưởng bắt đầu ở trong đội tìm kiếm ứng cử viên cho vị trí người điều khiển máy kéo. Đợi sau khi xác định, còn phải đưa người đến công xã tham gia huấn luyện ba đến bốn tuần thì mới có thể lái máy kéo về được.
Mấy ngày nay, cửa nhà đại đội trưởng đều sắp bị đạp bể, đủ mọi thân thích dẫn theo thanh niên trẻ tuổi nhà mình tới cửa tìm chú ấy.
Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cái công việc béo bở này, cho dù chú ấy có chọn ai thì cũng đều sẽ khiến cho những người khác bất mãn cả thôi.
Đang lúc đại đội trưởng ở thế khó xử, mới nghĩ tới tổ trưởng của nhóm thanh niên tri thức - Chu Hà.
Hắn tốt nghiệp phổ thông, năng lực học tập cũng mạnh, chọn hắn là có thể chặn miệng của không ít người.
Đại đội trưởng không muốn kéo dài chuyện này thêm nữa, gần đây lòng người trong đội đang giao động, còn truyền ra không ít tin đồn nhảm nhí.
Lúc tan làm, thừa dịp mọi người còn chưa giải tán, đại đội trưởng mới đứng ở bờ ruộng mà tuyên bố việc này.
Chú ấy vừa nói xong, sắc mặt của mấy vị cha chú trong tộc lập tức trở nên khó coi, như thể là đang oán giận chú ấy chỉ toàn hướng về người ngoài. Nhưng những người khác đều rất phục, dù sao muốn trách thì chỉ có thể trách trình độ học vấn của mình không cao bằng người ta.
Đại đội trưởng thấy không ai gây chuyện thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đám người tản đi, chú ấy mới đưa Chu Hà tới trụ sở đại đội, viết thư giới thiệu cho hắn rồi bảo hắn tám giờ sáng mai đến công xã báo danh, việc này cũng coi như đã quyết định xong xuôi.
Chu Hà đột nhiên lại có được một công việc tốt như vậy, tất nhiên là vừa mừng vừa sợ.
Lúc từ trụ sở đại đội đi ra, các đội viên ngày thường vẫn hay chạm mặt hắn cũng liên tiếp đi tới nói lời chúc mừng.
Lòng hư vinh của Chu Hà bùng nổ, không cách nào ngăn được nụ cười trên mặt, cũng vì thế mà nói nhiều hơn mọi khi.
Chờ hắn lâng lâng về tới ký túc xá thì sắc trời cũng đã tối đen, một bóng dáng quen thuộc đang ở đằng trước chờ hắn.
Kiều Ngọc Lan vừa quay người lại đã liền nhìn thấy Chu Hà.
Chị ta chậm rãi đến gần, cười đến vô cùng dịu dàng: "Em cố ý tới chúc mừng anh một tiếng." Khi đang nói chuyện, chị ta đưa đồ trên tay cho hắn, hết sức săn sóc mà nói: "Ngày mai anh phải lên huyện thành từ sớm, sợ là không kịp ăn sáng, những thứ này đều là em vừa mới về thì tranh thủ làm đấy, còn đang bốc hơi nóng nè.”
Kiều Ngọc Lan thường xuyên tới tìm hắn, mỗi lần còn mang theo chút đồ, phần lớn là mấy cái bánh bao bột thô, bánh ngô, bánh nướng các loại.
Hắn vừa mới bắt đầu còn có chút cảm động, thời gian dài, trong lòng liền không dậy nổi chút gợn sóng.
Chu Hà nhận lấy đồ Kiều Ngọc Lan đưa, khách khí nói tiếng cảm ơn.
Kiều Ngọc Lan vừa nghe, trên mặt đã lộ vẻ mất mát.
Trong khoảng thời gian này, thái độ của Chu Hà đối với chị ta không còn thân thiện như xưa nữa, hai người giống như là lại lui về quan hệ bạn bè.
Chị ta cố ý muốn thúc đẩy quan hệ giữa bọn họ, mới liếc mắt đưa tình mà tiến về phía trước một bước: "Có phải em tới muộn rồi không? Em vứa xong việc là đã vội vã trở về chuẩn bị những thứ này cho anh...”
Lúc này, hai người cách rất gần, từ xa nhìn lại, cũng coi như là nam tài nữ sắc.
Nhưng theo khoảng cách rút ngắn, sự chú ý của Chu Hà toàn bộ đều rơi vào khuôn mặt hơi u ám của Kiều Ngọc Lan.
Có lẽ là do sắc trời đã tối, làn da đẹp vốn luôn được người ta tán thưởng của Kiều Ngọc Lan lại đã không còn trắng nõn sáng trong như ngày xưa nữa, mơ hồ lại còn lộ ra chút bóng dầu.
Chu Hà sửng sốt, lui về phía sau một bước, xấu hổ nói: "Không tới muộn..." Nói xong, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau Kiều Ngọc Lan. Trong nhóm nữ thanh niên tri thức, cũng chỉ còn lại mỗi Kiều Trân Trân là chưa nói lời chúc mừng với hắn thôi.
Kiều Ngọc Lan nhận ra hành động của hắn, mới nghi hoặc quay đầu lại: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Chu Hà: "Không có gì.”
Tuy là nói vậy nhưng Chu Hà rõ ràng là vẫn thất thần.
Kiều Ngọc Lan chỉ có thể cố gắng đem đề tài hướng về tình yêu nam nữ, vừa ra vẻ thẹn thùng, vừa ôn tồn mềm mại, nhưng Chu Hà căn bản không hề tiếp lời chị ta.
Hai người khô khốc mà hàn huyên một ít chuyện vẩn vơ, rồi đề tài cũng không tiếp tục nổi nữa.