Chương 23: Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo

Chương 23

Con gái ông đang đói bụng, nhưng con bé thậm chí còn không thể mở được bếp gas lên. Vì vậy, vào những ngày cuối cùng của cuộc đời, ông bắt đầu dạy Kiều Trân Trân nấu ăn.

Ông cũng không yêu cầu cô sau này phải làm mấy cái này, mà chỉ cần cô có thể làm là được rồi.

Món tương ớt này chính là món mà Kiều Trân Trân học được trong mấy ngày đó, nghe nói mẹ cô trước khi qua đời cũng rất thích ăn cái này.

Trước khi qua đời, Kiều Hướng Đông đã chuẩn bị rất chu đáo cho con gái mình. Sau khi ông qua đời, chất lượng cuộc sống của Kiều Trân Trân quả nhiên không hề giảm sút, chỉ trừ chuyện cô có chút cô đơn…

Ở thế kỷ 21, cô cũng không có người nào khiến mình luyến tiếc nữa, chủ yếu vẫn là luyến tiếc cuộc sống sung túc ở nơi đó thôi.

Sau khi xuyên qua đến đây, cô đã từng rất chán ghét cốt truyện của cuốn sách này, cũng chán ghét cả nam nữ chính trong sách, còn chán ghét luôn cái hoàn cảnh ác liệt của nơi này nữa…

Nhưng khi cô nhìn thấy cha Kiều trong trí nhớ của nguyên thân – ông ấy rất giống Kiều Hướng Đông cha cô.

Loại cảm giác quen thuộc đó đã làm cho cô thuận lợi mà tiếp nhận cái sự thật rằng mình xuyên không này.

Kiều Trân Trân bị gợi lên không ít hồi ức, sau khi làm xong tương ớt, cô bảo đám người Tống Quế Hoa cũng tới nếm thử, cũng nhận được lời khen ngợi nhất trí cho hương vị của nó.

Đợi đến khi tương ớt nguội, Kiều Trân Trân liền đổ tương ớt vào trong một cái bình đào vàng đồ hộp rỗng, sau đó nhờ Tống Quế Hoa dùng hết sức lực mà vặn chặt nắp lại giúp cô.

Bên trong bỏ rất nhiều dầu, cô nghĩ, hẳn là bảo quản một hai tháng cũng không thành vấn đề đâu ha.

*

Sáng sớm hôm sau, đại đội trưởng bảo người ta tiện đường chuyển lời, nói Kiều Trân Trân và mấy đứa nhỏ trong đội đi cắt cỏ.

Công việc nhẹ nhàng cỡ này, đã xem như là cố ý ưu ái cho cô rồi. Kiều Trân Trân tất nhiên đồng ý ngay lập tức.

Cô trở về ký túc xá thay một bộ quần áo có thể chịu bẩn được, sau đó thì đội mũ rơm và mang găng tay lên, lúc này mới đeo gùi đi hội hợp với đội cắt cỏ.

Nói là đội cắt cỏ, nhưng cũng chỉ có bảy - tám đứa nhỏ, phần lớn đều dưới mười tuổi, bởi vì lớn hơn một chút thì đều xuống ruộng hỗ trợ cả rồi. Bên kia công việc nặng nhọc hơn, nhưng cũng kiếm được nhiều công điểm hơn.

Cũng chỉ có mỗi Kiều Trân Trân là da mặt dày, tới đây tranh việc với đám con nít mà không hề cảm thấy ngượng ngùng thôi. Thấy Hạ Cẩn Ngôn cũng ở trong đám nhóc này, cô còn cười ha hả phất phất tay với cô bé nữa.

Vóc dáng Hạ Cẩn Ngôn thấp bé, đứng ở cuối đám người, ngại ngùng mà cười cười với cô.

Tuy chỉ là công việc cắt cỏ rất đơn giản, nhưng cạnh tranh lại rất kịch liệt. Phải đii ở phía trước mới có cỏ để cắt, chứ rơi ở phía sau thì cũng chỉ còn lại mỗi rễ cỏ thôi.

Bọn nhỏ lưng đeo gùi, cậu đuổi tôi chạy dọc theo bờ sông về phía trước. Nơi chúng đi qua - không có lại một ngọn cỏ nào luôn.

Kiều Trân Trân cũng lười tranh cướp với bọn nhỏ, cô chậm rãi tìm một tảng đá bằng phẳng sạch sẽ mà ngồi bên bờ sông hóng gió.

Hạ Cẩn Ngôn cũng bị mọi người bỏ lại phía sau, thấy Kiều Trân Trân không nhúc nhích, liền một mình đi tìm ở các rãnh nước nhỏ xung quanh, nơi đó bình thường cũng mọc ra một ít rong rêu.

Qua một lúc lâu, Kiều Trân Trân còn đang chống cằm, lại mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng sột soạt, quay đầu nhìn lại thì thấy Hạ Cẩn Ngôn đang từ trong bụi cây vọt ra.

Trán cô bé đã toát đầy mồ hôi, đến trước mặt Kiều Trân Trân, đổ hết cỏ trong sọt của mình ra: "Chị Trân Trân, cho chị mấy cái này nè.”

Kiều Trân Trân lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng dậy nói: "Em mau mang về đi, sao có thể để một đứa trẻ như em đến giúp chị làm việc được chứ?”