Chương 21
Hạ Cẩn Ngôn đứng dậy theo: "Vậy chị tên là gì ạ?”
“Chị tên Kiều Trân Trân.” Kiều Trân Trân thuận tay nhéo mặt cô bé, một chút thịt cũng không có, cô nói: “Tháng sau chị lại 0mang kẹo sữa cho em ăn!”
Nói xong, Kiều Trân Trân liền phất phất tay rồi đi mất.
Hôm nay, mặc dù cô không gặp đồng chí Hạ, nhưng tốt xấu gì cũng đã đưa đồ đến, coi như là giải quyết xong một chuyện.
Ai ngờ, sau khi mặt trời xuống núi, đồ đạc lại được trả lại nguyên vẹn cho cô.
Lúc ấy cô mới vừa gội đầu tắm rửa xong, cả người sảng khoái mà ngồi lau tóc trong sân, Đinh Tiểu Hà từ bên ngoài trở về nói cho cô biết - có một cô bé ở bên ngoài chờ cô, còn chờ rất lâu rồi.
Cô bé? Kiều Trân Trân chỉ có thể nghĩ đến Hạ Cẩn Ngôn mà mình mới gặp cách đây không lâu.
Cô đi ra ngoài nhìn thử, quả nhiên là cô bé ấy.
Cô bé còn đeo theo cái gùi kia nữa, vô cùng câu nệ mà bồn chồn đi tới đi lui dưới tàng cây hòe trước cổng.
Hạ Cẩn Ngôn thấy Kiều Trân Trân đi ra, hai mắt sáng ngời, hô: "Chị Trân Trân!”
Kiều Trân Trân mới vừa gội đầu xong, mái tóc dài đen dày tùy ý phủ lên đầu vai. Bởi vì ban ngày buộc bím tóc nên đuôi tóc cô uốn lượn tự nhiên, có chút bồng bềnh, là một loại xinh đẹp đến nói không nên lời.
Kiều Trân Trân vẫy tay với cô bé, chậm rãi đi đến dưới tàng cây, hỏi cô bé: "Sao em lại tới đây? Lần sau mà đến tìm chị thì cứ trực tiếp đi vào là được, đây là ký túc xá nữ."
Hạ Cẩn Ngôn buông gùi trên người xuống, lấy đồ bên trong ra, mở miệng nói: "Chị Trân Trân, anh em bảo em đưa đồ trả về cho chị.”
Kiều Trân Trân nhìn thấy cái túi lưới quen thuộc, có chút mất hứng: "Đây là ý gì?"
Hạ Cẩn Ngôn gãi đầu: "Anh em nói chuyện lần trước chỉ là trùng hợp, không đáng nhắc tới, còn nói..."
Kiều Trân Trân nhíu mày: "Còn nói gì nữa?”
Hạ Cẩn Ngôn liếc trộm sắc mặt Kiều Trân Trân: "Còn nói chị sau này đừng đi tìm anh ấy." Nói xong, cô bé đeo gùi lên: “Chị Trân Trân, em đi trước đây.”
Lời còn chưa dứt, cô bé cũng đã nhanh như chớp mà chạy biến.
Kiều Trân Trân nhìn thấy món quà cảm ơn bị trả lại như vậy, trong lòng càng nghĩ càng giận, cái gì gọi là đừng đi tìm anh?
Chẳng lẽ cô là mãnh thú hồng thủy gì à? Anh sợ mình bị cô quấn lấy sao?!
Kiều Trân Trân xách túi lưới đến phòng bếp, nổi giận đùng đùng mà ném đồ lên trên bệ bếp.
Tống Quế Hoa đang nấu nước trong bếp, thấy vậy thì hỏi cô: "Làm sao thế?"
Kiều Trân Trân hung hăng giậm chân một hồi: "Đồ đem tặng bị người ta trả về rồi! Đồ đàn ông thối! Thật là không biết tốt xấu!”
Tống Quế Hoa biết buổi chiều cô vừa đi đưa quà cảm ơn cho người ta, mới ôn tồn khuyên nhủ: "Không nhận thì không nhận thôi.”
Kiều Trân Trân có chút buồn rầu, hai cân thịt heo cô ăn không vô, buổi trưa cô mang theo một phần sủi cảo từ tiệm cơm quốc doanh về, vừa ăn xong không bao lâu.
Tống Quế Hoa: "Thời tiết còn chưa nóng, để cả đêm cũng không có gì đáng ngại đâu.”
Kiều Trân Trân thở dài: "Để qua ngày mai ăn thì thịt này sẽ không còn tươi nữa.”
Cô suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: "Thôi, để đêm nay em xử lý nó luôn. Các chị còn ớt không? Em định làm toàn bộ thành tương thịt heo cay, không chỉ không bị hư mà còn vừa thơm vừa cay nữa, ăn chung với bánh bao hay cơm, mì thì đều ngon cả!"
Những lời này của Kiều Trân Trân cũng làm cho cơn thèm ăn của Tống Quế Hoa trồi lên rồi.
Tống Quế Hoa tìm hết chỗ ớt còn lại của nhóm thanh niên tri thức rồi đưa cho cô.
Đại đội chia cho nhóm thanh niên tri thức bọn họ một mảnh đất để trồng rau, bên trong trồng một ít rau dưa gì đó, đều là do nhóm thanh niên tri thức thay phiên nhau chăm sóc, xem như là của chung.
Kiều Trân Trân không ăn chung một nồi với bọn họ, nếu muốn ăn thì phải dùng lương thực của mình để đổi lấy.