Chương 11
Cái gọi là nhà tắm thực chất là gian nhà tranh nằm ngay cạnh nhà bếp, ban đầu được dùng để chứa nông cụ.
Trên mái nhà có mấy cái lỗ lớn, vẫn luôn không có người tu sửa, cũng may mà tối nay trời không mưa, nếu không thì cô có thể trực tiếp tắm vòi sen luôn rồi.
Bởi vì điều kiện hạn chế, Kiều Trân Trân chỉ có thể co quắp ngồi ở trên một băng ghế nhỏ mà lau người bằng chiếc khăn nhúng nước nóng trong xô thôi.
Tống Quế Hoa đang đứng đợi cô ở ngoài cửa, vì có người đi cùng nên Kiều Trân Trân không hề sợ hãi.
Đêm khuya, cả thôn đang chìm trong giấc ngủ yên bình.
Kiều Trân Trân có chút buồn miệng, lại nhớ đến chuyện xảy ra ban ngày, nên mới lên tiếng hỏi Tống Quế Hoa về Hạ Cảnh Hành.
"Chị Quế Hoa, đại đội sản xuất Hồng Hà của chúng ta có ai tên là Hạ Cảnh Hành không?"
Tống Quế Hoa đã ở trong đại đội này được bảy năm rồi, cũng có quen biết với hầu hết mọi người ở đây.
“Hạ Cảnh Hành…” Chị ấy suy nghĩ một chút rồi mới trả lời cô: “Con trai của lão Hạ hình như cũng đặt tên như vậy.”
“Vậy chị có biết anh ta sống ở đâu không?” Kiều Trân Trân không ngờ là mình chỉ thuận miệng hỏi thăm mà đã tìm được người rồi.
Trước đó, cô thấy Hạ Cảnh Hành dừng lại ở cổng thôn, còn tưởng rằng anh không phải người của đội sản xuất này nữa chứ. Bây giờ thì tốt rồi, không cần phải đi khắp nơi hỏi thăm để tìm người nữa.
Tống Quế Hoa cảnh giác nói: "Em hỏi cái này làm gì? Lão Hạ cha cậu ta chính là phần tử xấu đấy!"
"Phần tử xấu?" Trong mắt Kiều Trân Trân hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tống Quế Hoa nặng nề gật đầu, sau đó hạ giọng mà nói: “Chị nghe đại đội trưởng nói là hồi trước Lão Hạ từng làm kỹ sư ở Hải Thành, sau đó thì bị hạ phóng đến nông trường, rồi lại bị chuyển đến đội sản xuất của chúng ta. Vợ ông ấy không muốn phân rõ giới hạn giai cấp với ông ấy nên cũng mang theo con đến đây luôn. Nhà bọn họ cùng sống với nhau trong chuồng bò ở phía tây thôn. Phải đến mấy năm trước họ mới xây thêm hai gian nhà đất ở bên cạnh.”
“Nói đến đây, chị rất có ấn tượng với người con trai này của Lão Hạ.” Tống Quế Hoa nhớ lại: “Khi chị vừa mới tốt nghiệp cấp hai thì đã được phân phối đến đội sản xuất của chúng ta rồi, cũng tình cờ mà nhìn thấy cảnh tượng Lão Hạ bị trói trên bục mà phê đấu, còn vợ ông ấy thì ở bên dưới ôm con gái mà khóc tức tưởi.”
“Đại đội trưởng lúc đó họ Triệu, ông ta nói là mấy mẹ con bà ấy khóc như vậy là vì đồng tình với Lão Hạ, tư tưởng giác ngộ quá kém, muốn kéo bọn họ lên trên bục luôn. Còn có một số người trong đại đội dùng cuốc, gậy gộc mà đánh bọn họ nữa. Kết quả là cái cậu Hạ Cảnh Hành kia như nổi điên lên, ngay tại chỗ mà lao vào đánh nhau với mấy người trong đại đội.”
"Người trong đại đội đều có quan hệ họ hàng với nhau cả, thể là cả đám người lập tức vây quanh cậu ta. Hạ Cảnh Hành năm đó hình như cũng chỉ mới mười ba tuổi, bị đánh rất thảm, đầu bê bết máu. Đại đội trưởng Triệu kéo cậu ta lên bục, yêu cầu cậu ta phải thừa nhận sai lầm, nói rằng Lão Hạ là chó săn của chủ nghĩa tư bản, và anh ta không chịu lên tiếng.
"Đội trưởng Triệu liên tục dùng gậy đánh cậu ta. Lão Hạ không bảo vệ được cậu ta nên mới luôn miệng khuyên cậu ta cứ nói đi, nhưng anh ta cứ nhất quyết không chịu mở miệng. Cuối cùng, Lão Hạ mới phải tự mình nói ra điều đó – nói mình là chó săn."
"Chị không cách nào miêu tả được cảnh tượng lúc đó, dù sao thì trong lòng cũng rất khó chịu khi chứng kiến tất cả." Lời vừa ra khỏi miệng, Tống Quế Hoa nhận ra mình đã nói sai rồi, vội vàng mà bù lại: "Lúc đó chị mới 15 tuổi, chưa từng nhìn thấy những chuyện như vậy bao giờ..."
Kiều Trân Trân: “Em hiểu, là bị dọa sợ chứ gì.”
Tống Quế Hoa gật đầu như trống bỏi: "Đúng vậy, bọn họ đánh nhau làm chị sợ hết hồn!" Dừng một chút rồi lại nói: “Chị xuất thân là nông dân nghèo, làm sao có thể đồng tình với bọn họ được!"