Diệp An Quốc thấy em gái sững sờ thì trực tiếp nhét tiền vào trong túi áo trên áo khoác của cô.
Diệp An Quốc là người thích đi học, anh hiểu rõ nhất cảm giác đau khổ khi muốn đến trường nhưng lại không thể làm gì được.
Anh nhìn ra được sự kiên định của Tô Từ, không muốn nhìn thấy em gái phải thôi học về nhà vì không có tiền, vậy nên thuyết phục Diệp An Quân góp một chút để đưa cho cô..
Tô Từ phản ứng kịp thời, giữ tay Diệp An Quốc lại.
Cô lấy tiền ra khỏi túi áo của mình, không nói hai lời liền nhét trở lại trong túi của Diệp An Quốc rồi nhìn anh và nói: "Cảm ơn anh cả và anh hai, ý tốt của hai người em xin nhận. Nhưng em không cần đâu. Tuổi tác của hai anh cũng không còn nhỏ nữa, phải tích góp để cưới vợ chứ."
Diệp An Quốc nhíu mày, "Tứ Nha, không cầm thì lấy đâu ra tiền mà đi học cấp hai?"
Thấy Tô Từ không nói lời nào, anh nói chậm lại: "Tô Từ, anh cả biết mình không có bản lĩnh, không gánh vác được việc lớn, làm con cả trong nhà mà không chăm sóc tốt cho mấy đứa em, thật sự rất hổ thẹn. Chút tiền này cũng không đủ để lấy vợ, Tứ Nha cứ cầm đi."
Tô Từ lắc đầu nói: "Anh cả, em thật sự không cần. Tiền học phí em tự có cách giải quyết. Chuyện quan trọng của gia đình ta trước mắt chính là việc kết hôn của anh. Nếu như anh không mang về cho cả nhà một chị dâu tốt, cha mẹ sẽ buồn phiền chết mất."
Nghe thấy thế, trong lòng Diệp An Quốc rất phiền muộn, không nén được thở dài một cái.
Đột nhiên anh không biết phải nói cái gì nữa, sau đó Tô Từ dắt anh ra ngoài, đến cuối cùng vẫn cầm tiền trở về căn phòng ở phía đông.
Tô Từ không cần tiền của Tô Hoa Vinh, cũng không cần tiền của Diệp An Quốc và Diệp An Quân.
Trên thực tế gia đình này rất rối rắm, ai cũng trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, hơn nữa cô cũng không phải là người thích nợ ân tình của người khác.
Nhưng hành động của Tô Hoa Vinh và Diệp An Quốc vẫn khiến cho Tô Từ cảm nhận được tình cảm ấm áp.
Buổi tối, cô nhắm mắt nằm trên giường, nghe tiếng thở của Diệp Tô Phương nằm bên cạnh, trong lòng không cản được dòng suy nghĩ ——- đây chính là cảm giác có gia đình sao?
Mới ở cùng nhau có hai ngày, thật sự không thể nói rõ được cảm giác cụ thể.
Trước khi xuyên không tới đây, cô là một trẻ mồ côi, không có bất cứ tình cảm nào ràng buộc. Khi biết bản thân có cha mẹ và bảy anh chị em, cô còn cảm thấy đau đầu. Nhưng hiện tại cô lại nghĩ—— thôi thì cứ yên tâm trải nghiệm cuộc sống khác biệt này đi.
Nghĩ vậy, Tô Từ nhắm mắt lại, yên tâm đi vào giấc ngủ.
Màn đêm ngoài cửa sổ sâu thăm thẳm, ánh trăng cong vứt như lưỡi liềm.
Hôm nay Diệc Lão Nhị cực kỳ tức giận vì Tô Từ, trằn trọc một hồi vẫn chưa ngủ được.
Chờ Diệp An Gia ngủ say, ông không nhịn được nữa, chủ động bắt chuyện với Tô Hoa Vinh, hỏi bà một câu: "Bà đưa tiền cho Tứ Nha à?"
Tô Hoa Vinh đang phe phẩy quạt bên cạnh Diệp An Gia: "Tôi không."
Diệp Lão Nhị nghĩ mãi vẫn không hiểu: "Vậy nó lấy bánh hành từ đâu ra? Lại còn cứng đầu cứng cổ nói không cần tôi bận tâm chuyện học phí của nó nữa?"
Tô Hoa Vinh vẫn phe phẩy tay: "Nó nói sẽ tự mình đi kiếm tiền, cụ thể thế nào thì không thấy kể. Nếu như ông không tin thì đốt đèn lên rồi đếm tiền mà xem, trong nhà có tổng cộng mấy đồng, ông còn biết rõ hơn tôi ấy chứ."
Diệp Lão Nhị suy nghĩ một hồi, lại mở miệng nói: "Để tôi xem rốt cuộc nó có bao nhiêu bản lĩnh. Từ hôm nay trở đi, tôi không cho phép bà đưa tiền cho nó, xem rốt cuộc nó có thể cứng đầu đến khi nào. Tôi không tin rằng không trị được con nhỏ bướng bỉnh đó."
Tô Hoa Vinh yên lặn, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Bà hiểu tính cách của Diệp Lão Nhị, nhiều lời cũng chỉ khiến hai vợ chồng to tiếng mà thôi. Hơn nữa tiền bạc và lương thực trong nhà đều do ông kiếm về, bà cũng đã quen với việc yên lặng rồi.
Sự trầm mặc đi cùng với đêm hôm khuya khoắt.
Những lá cọ đung đưa rồi rơi xuống đất.
Cả thôn nhỏ rơi vào sự tĩnh lặng.