Chương 12: Sốt cao đốt tính xấu 3

Tô Từ đi vào sân, nhìn thấy em trai Diệp An Gia đang ngồi chơi dưới cây táo trong sân.

Trong tay cậu là một nhánh cây nhỏ, cậu ngồi dưới bóng cây, trên mặt đất có vẽ mấy chú chó nhỏ, chú gà trống nhỏ.

Tô Từ đã tỉnh lại được nửa ngày, cô đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật là mình trở thành Diệp Tô Từ, và không thể quay về được nữa.

Đối mặt với hoàn cảnh sống nghèo khổ của nhà họ Diệp lúc này, cô cũng xem như tạm thích ứng được.

Bởi vì thời đại này còn nhiều hạn chế, nên trước mắt Tô Từ không có ý định phất nhanh trong một đêm.

Trong lòng cô đã có một mục tiêu lâu dài, là lợi dụng bàn tay và và kỹ năng nhặt 'rác rưởi' trong thời đại mà ai ai cũng đều xem bảo vật quý giá là rác rưởi này. Cô sẽ yên lặng gom góp một ít bảo bối, chữa trị chúng nó để trải đường cho sau này phất nhanh.

Mà mục tiêu trước mắt của cô chính là nghĩ cách thay đổi hiện trạng khó khăn trong nhà, để cả gia đình bọn họ có cuộc sống tốt đẹp hơn một chút.

Cụ thể hơn chính là có thể ăn ngon hơn một chút, ăn mặc sạch sẽ không có miếng vá.

Còn báo thù thì cứ từ từ tính sau vậy.

Cũng không thể vừa bắt đầu đã đâm một dao, hết dao trắng lại đến dao đỏ, rồi trực tiếp GG (goodgame) được.

Đương nhiên những tính toán này cô chỉ có thể đặt trong lòng mình, điều quan trọng trước mắt chính là cuộc sống thường ngày.

Tô Từ cầm chiếu ghế đẩu nhỏ đi về phía cây táo rồi ngồi xuống. Cô tùy ý bẻ một nhánh cây nhỏ rồi cười hỏi Diệp An Gia: "Chị dạy em viết chữ nhé, được không?"

Diệp An Gia nghe được học viết chữ thì rất vui vẻ, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Tô Từ: "Được ạ, được ạ."

Tô Từ dùng nhánh cây dạy Diệp An Gia viết "Một, hai, ba", khi viết đến "Bốn" thì nghe thấy tiếng bước chân vào nhà. Cô và Diệp An Gia cũng ngẩng đầu lên, thì thấy cha cô Diệp lão nhị và anh cả Diệp An Quốc đã tan làm về nhà.

Diệp lão nhị và Diệp An Quốc đặt cuốc và xẻng dựng ở bên góc tường.

Diệp An Gia ném nhánh cây nhỏ trong tay, chạy vội vào nhà nói với Tô Hoa Vinh: "Mẹ ơi, cha và anh cả về rồi!"

Trong sân, cha Diệp có vẻ rất mệt mỏi, yên lặng không nói một lời.

Chờ Diệp An Quốc múc nước lạnh xong ông mới rửa mặt rồi đi vào nhà chính ngồi, cầm cây quạt ba tiêu lên quạt mát.

Diệp An Quốc còn quan tâm hỏi Tô Từ: "Tô Từ, em cảm thấy thế nào rồi?"

Tô Từ từ gốc cây táo đứng lên, ném nhánh cây trong tay, khẽ vỗ tay phủi bụi rồi cười trả lời: "Đã hạ sốt rồi, cũng khỏe hơn nhiều rồi ạ."

Diệp An Quốc yên tâm, rồi cũng xoay người đi vào nhà chính, ngồi xuống quạt mát.

Anh đã mệt mỏi suốt một buổi sáng, bây giờ bụng dán đến sau lưng, không còn sức lực và tâm tình để nói gì nữa.

Tô Hoa Vinh ló đầu ra từ phòng bếp, trực tiếp dùng tay áo lau mồ hôi trên trán rồi nói với Diệp An Gia: "Con mau gọi chị tư đến bưng cơm."

Tô Từ không muốn để Diệp An Gia gọi mình nên đã tự động đi vào phòng bếp, chờ Tô Hoa Vinh xới cơm xong thì bưng vào nhà chính, đặt xuống cái bàn vuông nhỏ giữa nhà. Bàn vuông nhỏ này đã dùng rất lâu rồi, cọc gỗ đã biến thành màu đen, cạnh bàn cũng bị ma sát đến vô cùng trơn bóng.

Cha Diệp và Diệp An Quốc thấy cơm nước đã được bưng lên, đều không nói một lời kéo ghế ngồi vào bàn, buông quạt ba tiêu cầm lấy đũa rồi vùi đầu ăn cơm.

Làm chủ nhà và con trai trưởng trong nhà, ông hai Diệp và Diệp An Quốc là được ăn ngon uống tốt nhất trong gia đình mười người nhà họ Diệp.

Mỗi trưa khi cả hai tan làm về nhà, mỗi người có thể ăn một cái bánh bột váng bắp, thỉnh thoảng còn có thể ăn bánh bột mì.

Trong nhà chỉ còn lại chút bột mì, buổi sáng đã ăn hết rồi.

Diệp lão nhị và Diệp An Quốc cùng ăn bánh bột váng bắp, trong chén là cháo khoai lang đỏ, bên trong còn có chút bột váng bắp. Hai người ăn sạch sẽ sẽ trơn bóng đến mức có thể làm gương soi.

Ông hai Diệp và Diệp An Quốc ăn cơm trong nhà, Tô Hoa Vinh, Tô Từ và Diệp An Gia không đi vào.

Bọn họ không dùng bữa cùng ông Diệp và Diệp An Quốc, họ phải chờ các cô gái trong nhà quay về rồi ăn cơm đợt sau.

Tô Từ vẫn ngồi yên dưới gốc cây táo trong sân, cầm nhánh cây nhỏ dạy Diệp An Gia viết chữ số.

Giữa trưa không có gió, thỉnh thoảng mới có cơn gió nhẹ thổi qua cành táo trên đỉnh đầu, phát ra tiếng vang sàn sạt khe khẽ.

Chờ ông hai Diệp và Diệp An Quốc ăn xong thì bốn cô con gái còn lại cũng về đến nhà.

Anh hai Diệp An Quân đang học nghề của người khác, cho nên giữa trưa không trở về ăn cơm.