Trường tiểu học Hướng Dương.
Lúc cô giáo An đi vào phòng học, theo thói quen đưa mắt nhìn toàn bộ phòng học. Khi thấy bàn thứ hai có chỗ trống, ánh mắt cô vô thức dừng lại một lúc.
Trong lớp học có học sinh không đi học là chuyện vô cùng bình thường, không có gì phải ngạc nhiên.
Cô giáo An cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đứng trên bục giảng bắt đầu bài học. Chờ đến khi buổi học kết thúc, cô mới gọi Ngô Xảo Diễm đến bên cạnh.
Trước cửa lớp học, ánh nắng ban trưa chiếu xuống chói chang.
Cô giáo An hỏi Ngô Xảo Diễm: "Em có biết Diệp Tô Từ bị làm sao không? Sao hôm nay em ấy không đến lớp cũng không xin phép nghỉ học."
Chiều hôm qua Diệp Tô Từ cũng không đi học, nhưng vì buổi chiều đến trường cũng chỉ lao động, cho nên cô giáo An không để ý lắm. Bởi vì cô ấy biết nhà Tô Từ rất nghèo, nên cô phải tranh thủ thời gian về nhà làm việc, nếu không cha cô sẽ không cho cô đi học.
Trường học thời này đều là như vậy. Học tập không phải là nhiệm vụ duy nhất, phải vừa học vừa làm mới là việc là đúng đắn nhất. Mỗi ngày đến trường, học sinh đều học tập nửa ngày, làm việc nửa ngày, chạy đông chạy tây tiêu xài thời gian quý báu.
Ngô Xảo Diễm khẽ nghiêng mắt nhìn cô giáo An, đáp lời: "Hình như bạn ấy bị ốm, bệnh rất nghiêm trọng, không biết sau này….. Có còn đi học nữa không….."
Ngô Xảo Diễm nói ra lời này, đáy lòng sốt ruột muốn về nhà xem trò hay của nhà họ Diệp.
Tối hôm qua nhà họ Diệp vẫn còn bình yên, Diệp lão nhị và Tô Hoa Vinh đưa Tứ Nha từ trạm y tế về thì không thấy động tĩnh gì nữa.
Bây giờ đã qua một đêm lại thêm nửa ngày sáng nay, có lẽ bây giờ nhà họ Diệp đang người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Đợi lát nữa cô ta tan học về nhà nhất định sẽ có trò hay để xem.
Mà cô giáo An nghe Ngô Xảo Diễm nói xong, đáy lòng chợt lạnh, chân mày nhíu chặt thành một khe sâu….
Giữa trưa, vừa tan học Ngô Xảo Diễm đã vội vàng đeo cặp xách chạy về nhà.
Kết quả khi chạy về đến đầu thôn, lại phát hiện không hề xảy ra chuyện gì như cô ta vẫn nghĩ, trong thôn vẫn bình thường như mọi ngày.
Cô ta đi ngang qua cổng nhà họ Kim, đứng trước tường đất ngoài sân rướn cổ nhìn vào trong sân nhà họ Diệp.
Không nhìn ra có gì không thích hợp, trong lòng cô ta không khỏi suy nghĩ. Do dự một lúc, cuối cùng cô ta chuyển bước chân chạy đến nhà họ Kim.
Tương Vân Hà đang mặc tạp dề nấu cơm trong phòng bếp.
Thấy Ngô Xảo Diễm đi vào sân, bà vội cười chào hỏi: "Xảo Diễm đó à, con tan học rồi sao?"
Ngô Xảo Diễm cũng cười đáp lại, đi vào nhà bếp cười hỏi: "Con vừa về, thím nấu món ngon gì vậy?"
Tương Vân Hà ngồi xổm xuống thêm củi vào bếp: "Trong nhà chỉ có mấy loại lương thực đó thôi, còn có gì ngon nữa chứ, chỉ có cơm canh đạm bạc mà thôi. Trong nồi còn mấy cái bánh màn thầu làm từ bột bắp, con có muốn ăn không?"
Ngô Xảo Diễm không phải người không hiểu chuyện.
Tương Vân Hà nói lời này hoàn toàn chỉ là lời khách khí. Không có nhà nào dư thừa bánh màn thầu bột bắp cho người dưng ăn cả, nó chỉ đơn giản là một câu khách khí hào phóng mà thôi.
Cô ta từ chối vài lời rồi tiếp tục trò chuyện với Tương Vân Hà, sau đó chuyển chủ đề đến Tứ Nha nhà họ Diệp. Cô ta hỏi Tương Vân Hà với giọng điệu đầy quan tâm: "Thím ơi, Tứ Nha thế nào rồi ạ? Hôm nay cô giáo An có tìm con hỏi vì sao bạn ấy không đến lớp."
Tương Vân Hà biết hai nhà Diệp, Ngô có quan hệ rất kém, Ngô Xảo Diễm sẽ không trực tiếp đến nhà họ Diệp hỏi thăm, cô ta đến hỏi bà cũng là một chuyện hết sức bình thường. Vì thế bà cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp trả lời: "Con bé truyền một bình nước là không sao rồi. Sáng hôm nay nó tỉnh lại rồi, cũng đã hạ sốt, nhìn sắc mặt không tệ lắm. Nhưng mà sợ là không thể đi học được nữa, lần này nó truyền nước tốn mất 6 đồng tiền, cha nó không cho nó đi học nữa."
Ngô Xảo Diễm không kiềm chế được cảm xúc của mình, cô ta trừng lớn đôi mắt:" Tỉnh rồi??"
Sao có thể?
Tô Từ bị sốt nghiêm trọng như vậy, còn bị kéo dài nguyên một buổi chiều, sao chỉ cần truyền một lần là không sao rồi?
Rõ ràng kiếp trước bác sĩ Chu có nói là chỉ cần đưa đến trạm y tế chậm một chút là sẽ chết kia mà.
Tương Vân Hà gật đầu: "Con nhóc này đúng là mạng lớn, sốt nặng như vậy mà vẫn có thể vượt qua. Hôm qua lúc thím nhìn thấy nó là sốt rất cao rồi, nhìn rất đáng sợ, đôi mắt trợn trắng lên, hơi thở cũng không còn. Thím còn nghĩ là nó…."
Nói đến đây bà nhỏ giọng xuống: "Không qua khỏi….."