Chương 44: Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Nuông Chiều

Lâm Đường Đường nhìn thấy có chút buồn cười, lại vừa thấy có chút chua xót.

“ Chị, em không thể nhận. Em không có giúp được chị cái gì cả, anh cả đã nói với chúng em không thể ngồi không mà chiếm lợi từ người được.”

Vạn Hằng chưa từng ăn kẹo que bao giờ, cũng không biết quả vãi là gì. Mặc dù tò mò với mọi thứ nhưng Vạn Hằng vẫn nghiêm túc như cũ mà trả kẹo lại cho Lâm Đường Đường.

Không chỉ Vạn Hằng, Vạn Tranh cùng Vạn Chiêu cũng lựa chọn giống vậy.

Vạn Tranh: “ Chị gái, chị đã cho chúng em rất nhiều thứ rồi, cho dù bọn em mỗi ngày có giúp chị làm việc trên ruộng cũng không thể bù đắp đủ được. Cái này vẫn nên nhận lại đi thôi, giữ lại cho bản thân từ từ ăn.”

Vạn Chiêu: “ Đúng đó chị, bọn em không thể luôn nhận đồ từ chị được. Anh cả đã nói rồi, đang ông chân chính thì không thể chiếm tiện nghi của người khác được, đó không gọi là đàn ông mà gọi là tiểu nhân. Em phải làm nam tử hán, cho nên kẹo này em không thể nhận được.”

Lâm Đường Đường cầm kẹo que trong tay, trong lòng có chút chấn động.

Kiếp trước cô sinh ra ở hào môn, từ nhỏ đến lớn không biết đã gặp qua bao màn vì tiền hoặc vì trèo cao mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào bất kể là trai hay gái thì đều như nhau.

Kết quả ở niên đại có điều kiện gian khổ này, nhiều người ăn không đủ no mặc không đủ ấm này! Thậm chí ngay cả nam chính trong nguyên tác thẩm văn ngạn đều có thể vì chiếm tiện nghi mà không màn gièm pha làm bao nhiêu chuyện. Cô lại có thể gặp được mấy đứa bé có nhân phẩm trong sáng như thế!

Thật châm chọc!

Loại người một lòng chỉ muốn chiếm tiện nghi của người khác cũng có thể bay lên cao biến thành phượng hoàng, trở thành nam chủ phong quang vô hạn, tương lai thi đậu đại học tiền đồ như gấm. Nhưng cả một gia đình có nhân phẩm tốt đẹp, thuần lương lại trở thành một gia đình vô danh cô họ, không biết đã rơi vào kết cục gì.

Lâm Đường Đường xoay chuyển đầu óc, đột nhiên nghĩ đến một cách. Nếu như có thể thực hiện thành công, không chỉ cô có thể quang minh chính đại đưa đồ ăn có mấy đứa nhóc Vạn Tranh để bồi bổ thân thân, mà còn có thể cứu vớt được mạng nhỏ của bản thân.

“ Nếu như mấy đứa đã nói như thế thì đúng là chị không thể cứ như vậy mà đưa kẹo que cho mấy đứa. Chỉ là~”

Lâm Đường Đường mút một chút keo que trong tây, cố ý làm ra vẻ thưởng thức. Dư quang đảo qua liền nhìn thấy ba đứa trẻ đang điên cuồng nuốt nước miếng, biểu tình thèm thuồng kia không thể nào kiềm chế nổi.

“ Chị đang gặp một phiền phức rất lớn, bây giờ có chuyện muốn nhờ mấy đứa giúp chị, nếu như mấy đứa có thể giúp được chị thì mấy cái kẹo que này sẽ cho mấy đứa, thế nào?”

Vạn Chiêu là người đầu tiên không nhịn được.

“ Chị gái, chị gặp phiền phức gì thế?”

-------------------------

Một lớn ba nhỏ ở trong phòng bí mật nói chuyện rất lâu, ít nhất cũng đã nói chuyện gần một giờ.

Vạn Túng ở bên ngoài đã đem mấy khúc gỗ cưa ra xong, Lâm Đường Đường mới mặt mang đầy ý cười đi ra.

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại cúi thấp đầu bắt đầu lắp ráp máy chi tiết lớn của chiếc bàn.

Lâm Đường Đường lại một lần nữa ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, một chút rời đi cũng không có.

Vạn Túng bị cô nhìn, động tác trên tay đều chậm lại rất nhiều.

Rõ ràng đã đưa lưng về phía Lâm Đường Đường, lại vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của đang dừng lại trên người anh, làm anh cảm thấy vô cùng mất tự nhiên tâm phiền ý loạn.

Đột nhiên Lâm Đường Đường mở miệng.

“ Vạn Túng, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, anh bây giờ có tiện nói không?”

Vạn Túng buông dụng cụ trong tay xuống, cũng ngồi xuống ghế nhỏ.

“ Chuyện gì?”

Lâm Đường Đường gãi cằm, trong lòng đã nghĩ kỹ nên nói thế nào rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

“ Chỉ là, tôi muốn hỏi anh, nhà anh còn có phòng trống không? Tôi muốn thuê để ở.”

Vạn Túng mở to mắt, hiếm khi trên gương mặt anh xuất hiện biểu cảm kinh ngạc. Nhưng chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, anh lại xụ mặt nhăn mày.

“ Nhà của tôi tất cả đều là đàn ông, cô là một nữ đồng chí nếu như dọn đến đây thì trong thôn sẽ bàn tán, đối với thanh danh của cô không tốt.”

Lâm Đường Đường cười khanh khách ra tiếng.

“ Anh cảm thấy thanh danh của tôi ở trong thôn còn có chỗ nào tốt sao?”

Vạn Túng: “.......”

Hình như thật sự không có.

Vạn Túng lâm vào trầm mặc, Lâm Đường Đường lại không chút để ý thở dài.

“ Nói thật thì thanh danh gì đó cũng không phải rất quan trọng, có cái gì so với tính mạng của bản thân còn quan trọng hơn sao?”

Lâm Đường Đường chống cằm, ánh mắt nhìn về phía bó củi ở phía trước.

“ Anh cũng biết, vốn dĩ thanh danh của tôi cũng không tốt, phần lớn mấy nữ đồng chí trong nhà ở của thanh niên trí thức đều ôm ý thù địch với tôi. Giống như hôm nay đó, nói không chừng có một ngày nào đó tôi chết như nào cũng không biết được.”

“ Hơn nữa, tôi chỉ là một người đến từ bên ngoài, tôi chết hay sống có ai để ý đâu? Tôi chỉ có thể tự mình tìm một con đường sống thôi! Trong thôn những người khác tôi không dám tin tưởng, bây giờ tôi chỉ có thể nghĩ đến nhà của anh mà thôi.”

Vạn Túng nghiêm túc lắng nghe, mày vẫn luôn gắt gao nhíu chặt.

Lâm Đường Đường tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, đem ý nghĩ của mình nói ra toàn bộ.

“ Nói thật tôi muốn mướn một gian phòng ở nhà anh xác thật có chút thiếu suy xét, rốt cuộc thì với cái lý do này thì làm sao đại đội trưởng có thể đồng ý để tôi dọn ra khỏi nhà ở thanh niên trí thức được, cho nên tôi vẫn còn có một đề nghị khác,”

Lúc Lâm Đường Đường nói xong câu cuối cùng kia, đột nhiên Vạn Túng không hiểu sao lại nghĩ đến lý do duy nhất mà có thể dọn ra khỏi nhà ở thanh niên trí thức mà mình đã nghĩ đến lúc chiều kia.