Chương 36: Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Nuông Chiều

Da đầu Vạn Chiêu tê rần, đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi sợ sợ. Nhưng Vạn Chiêu còn chưa hiểu tại sao, thì Vạn Túng đã cùng Lâm Đường Đường bàn bạc.

“ Trước tiên nói cô muốn tôi làm trước đi?”

Vạn Túng nói, anh đoán được Lâm Đường Đường đơn thuần chỉ là ghét bỏ miếng thịt khô đã dính nước miếng này nên mới cố ý cho anh bậc thang.

Nhưng mà bậc thang này anh cũng cần ước lượng lại xem, rốt cuộc có đáng giá để Lâm Đường Đường trả giá hai miếng thịt khô hay không.

Lâm Đường Đường nhoẻn miệng cười, đuôi mắt hơi cong lên.

“ Lúc trước tôi thấy anh cõng gỗ từ trên núi về, có phải là anh biết làm nghề mộc hay không?”

Vạn Túng gật đầu: “Đúng!”

“ Vậy là tốt rồi!”

Lâm Đường Đường chắp tay trước ngực, thật sự cao hứng.

“ Anh giúp tôi làm một cái bàn gỗ, chính là loại có thể đặt bên cạnh mép giường. Nhưng có một cái ngăn tủ nhỏ, bề ngoài thoạt nhìn giống như cái bàn, phải có ngăn kéo, ở bên dưới còn phải có không giang để đồ vật, tốt nhất là có thể có một cái cửa nhỏ có thể khóa lại.”

Cái mà cô đang nói chính là loại tủ để đầu giường, nhưng mà cô cũng không biết ở niên đại này đã có loại tủ này hay chưa.

Sợ Vạn Túng không hiểu, cô lại nghiêm mặt nghiêm túc hỏi.

“ Có thể làm được hay không? Có phải là quá khó không?”

Có lẽ là lo lắng anh không hiểu, Lâm Đường Đường bất giác mà đến gần anh một chút.

Vạn Túng thậm chí có thể nhìn thấy mấy sợi lông tơ rất nhỏ trên gương mặt cô. Vạn Túng không quá tự nhiên nhúc nhích ngón chân một chút.

“ Có thể! Cô muốn khi nào?”

Loại đồ vật này rất đơn giản. Gỗ thì có thể lấy tất cả ở trên núi,căn bản không đáng để Lâm Đường Đường trả giá hai miếng thịt khô.

Hơn nữa ngày hôm qua cô cũng đã cho anh bốn phần thịt khô. Mặc kệ là nói như thế nào thì cũng là anh đang chiếm tiện nghi của cô. Cho dù có làm mười cái bàn cho cô cũng không đủ để trả.

Lâm Đường Đường nhanh chóng tự hỏi thời gian một chút, cảm thấy mình không thể định thời gian quá ngắn được.

“ Nếu không thì năm ngày đi? Thời gian có ngắn quá không?”

Vạn Túng nhíu mày.

“ Ngày là tôi có thể đưa cho cô.”

Lâm Đường Đường mở to hai mắt.

“ A! Nhanh như vậy sao? Có phải là thời gian quá gấp rồi không? Không phải là anh còn phải làm việc trên ruộng nữa sao?”

Cô định thời gian như thế, chủ yếu là suy xét đến vấn đề mỗi ngày còn cần phải hoàn thành phần việc trên đất, thời gian quá gấp sẽ luôn có cảm giác đang buộc người ta trả nợ.

Cô không muốn như thế!

Nhưng mà Vạn Túng đã trực tiếp định thời gian.

“ Vậy cứ quyết định ngày mai đi, tôi làm xong sẽ đưa đến nhà ở thanh niên trí thức.”

Nói xong không đợi Lâm Đường Đường trả lời, Vạn Túng đã xoay người cầm cuốc đi vào giúp cô chỉnh sửa phần ruộng.

Trời đã không quá nóng, nhưng Lâm Đường Đường vẫn cảm thấy rất nóng. Cô bị Vạn Chiêu kêu đi đến bên dưới bóng cây ngồi, ba người yên lặng mà cùng nhau nhìn người đàn ông càng tráng đang làm việc đến rơi mồ hôi trên ruộng.

Cảm giác mà Vạn Túng đem đến cho cô phải nói như thế nào đây?

Người này tuy rằng nói không nhiều lắm nhưng đặc biệt biết dùng hành động để nói, hơn nữa cũng thật sự đem đến cảm giác an toàn cho người khác.

Giống như vừa rồi, Vạn Túng chỉ cần đứng ở đó im lặng không nói lời nào cũng đã có thể dọa Thẩm Văn Ngạn, anh là người chỉ cần yên lặng đứng bên cạnh thôi cũng đã có thể đem lại cảm giác rất an toàn.

Lâm Đường Đường lấy ấm nước ra uống một nước.

Đột nhiên Vạn Chiêu cười hì hì nói.

“ Chị gái, anh cả em có phải làm rất lợi hại không?”

“ Khụ Khụ...!”

Lâm Đường Đường thành công bị câu nói kỳ quái của Vạn Chiêu dọa cho sặc.

Mặt cô đỏ lên.

Vạn Chiêu nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh.

“ Anh cả của em chính là người đàn ông làm việc lợi hại nhất trong thôn đó! Hơn nữa anh ấy làm đồ gỗ cũng rất tốt, giống như cái bàn chị vừa nói khi nãy đó, anh cả em chỉ cần làm trong đêm nay đã có thể làm xong.”

“ Chỉ là nếu như là đồ mà cho con gái dùng, anh cả nhất định ngày mai còn muốn đem cái bàn đi màn đến bóng loáng mới đem đưa cho chị, bằng không nếu như là bị thương tay chị thì thật sự không tốt!”

Vạn Chiêu một bên mãnh liệt khen Vạn Túng, một bên nghiêng đầu trông mong nhìn Lâm Đường Đường.

“ Chị gái, chị thích mẫu đàn ông gì?”

“ Vạn Chiêu.”

Đột nhiên Vạn Tranh thấp giọng cảnh cáo Vạn Chiêu một tiếng, Vạn Chiêu vội vàng ngậm miệng lại.

“.....”

Vừa nãy Lâm Đường Đường bị sặc đến đỏ mặt, bây giờ là thật sự ngại đến đỏ mặt.

Cải quỷ gì đây!

Niên đại này cả đứa bé chín tuổi cũng đã có thể trưởng thành đến độ này rồi sao?

Rõ ràng vừa nãy còn mới khóc hề hề mà.

Lâm Đường Đường buồn bực giờ tay lên, nhìn lòng bàn tay đã không còn đau đớn, đột nhiên lại nhớ đến thời điểm Vạn Túng đã giúp cô ép nước lúc trước.

Cô ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa đang cẩn thận giúp cô sửa sang lại đồng ruộng, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạ lạ.