Nghĩ đến nghĩ lui Thẩm Văn Ngạn vẫn căng đầu muốn kéo Lâm Đường Đường đến một bên để nói chuyện.
Nhưng mà anh ta vừa mới duỗi tay ra ngoài, thì Lâm Đường Đường đã lập tức tránh ra.
“ Anh muốn làm gì?”
Lâm Đường Đường thật sự rất chán ghét những người đàn ông tùy tiện động tay động chân, đặc biệt là loại người thích giả mô giả dạng thành người đàn ông thâm tình như Thẩm Văn Ngạn.
Có lẽ là do biểu tình của Lâm Đường Đường quá chán ghét, trong nháy mắt Thẩm Văn Ngạn có chút hoài nghi có phải là Lâm Đường Đường hận thấu trời anh ta hay không.
Nhưng mà không thể nào!
Anh ta cũng không có làm sai bao nhiêu chuyện, mà những chuyện đó anh ta đều đã xin lỗi tất cả, đều đã cố gắng cứu bổ lại. Dựa theo tâm ý của Lâm Đường Đường đối với anh ta thì phải tha thứ tất cả cho anh ta mới đúng.
Thẩm Văn Ngạn vẻ mặt đầy mất mát, ngữ khí rất bi thương.
“ Đường Đường, anh thật sự đã biết sai, em không thể cho anh thêm một cơ hội sao? Anh đối với em là thật lòng!”
Lời này vừa nói ra, bất chợt trong lòng của anh ta lại hiện lên hình ảnh của Giang Tiểu Nhã.
Nhưng bộ dạng cả người đầy phân vừa rồi của Giang Tiểu Nhã quá thật là quá ghê tởm, nhữ khí của anh ta lập tức chân thành lên không ít.
“ Đúng rồi, Đường Đường! Không phải là em không thích làm mấy việc nhà nống sao? Về sau những chuyện trong đất anh sẽ giúp em có được không? Em tha thứ cho anh đi có được không, anh thực sự đã biết sai rồi~”
Bộ dạng đau khổ cầu xin của Thẩm Văn Ngạn thoạt nhìn rất chân thành, nhưng Lâm Đường Đường sao có thể không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì?
Cô căn bản là không để ý đến anh ta.
Vạn Túng nhìn một màn này, trong lòng mạc danh có chút không thoải mái. Anh sắt chặt cái cuốc trong tay, còn chưa kịp làm rõ cảm giác trong lòng mình là có ý gì. Thì đột nhiên Vạn Chiêu tiến lên đẩy Thẩm Văn Ngạn một phen.
“ Anh không được đoạt việc làm của chúng tôi! Việc trong đất của chị gái đã có chúng tôi làm không cần anh đến giúp đỡ!”
Sắc mặt Vạn Chiêu phi thường nôn nóng, sức lực đẩy Thẩm Văn Ngạn cũng phi thường dùng sức, trực tiếp đem Thẩm Văn Ngạn đẩy ngã mạnh trên mặt đất.
Thẩm Văn Ngạn ngốc, Lâm Đường Đường cũng sửng sốt một chút.
Vạn Chiêu sau khi đẩy Thẩm Văn Ngạn thì lập tức xoay người nhìn về phía Lâm Đường Đường, ngữ khí vô cùng khẩn trương.
“ Chị gái, chị đã ứng chúng em rồi là về sau sẽ không đi tìm người khác làm việc giúp, chỉ tìm chúng em làm việc giúp chị thôi/”
Vạn chiêu nói một hồi thậm chí còn khóc lên.
“ Chị gái, chị nói chuyện sẽ giữ lời có đúng không?”
Haizz! Tiểu gia hỏa tâm tư cũng quá nhạy cảm rồi!
Cô còn chưa tỏ thái độ đâu, Vạn Chiêu sao lại sợ hãi đến khóc thành bộ dạng này rồi, quả thực là làm người ta đau lòng.
Lâm Đường Đường lúc này cũng bất chấp trên mặt Vạn Chiêu dơ bẩn hề hề, vội vàng ngồi xổm xuống dùng tay giúp Vạn Chiêu lau nước mắt.
“ Chị nói chuyện đương nhiên sẽ giữ lời hứa, đừng sợ! Chị sẽ không tìm người khác đến hỗ trợ làm việc đâu, chỉ cần Tiểu Tranh cùng Tiểu Chiêu đến hỗ trợ chị thôi, có được không?”
Thiếu nữ dáng diện mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, làn da trắng nõn, bàn tay non mềm mảnh khảnh. Thời điểm ngón tay kia vuốt ve lên khuôn mặt bị phơi đến đen của Vạn Chiêu, trắng cùng đen, thô ráp cùng non mềm tạo nên một đường ranh giới vô cùng rõ ràng.
Nhưng một màn này lại phi thường ấm áp cùng đẹp đẽ.
Trong mắt Vạn Túng giống như chỉ còn tồn tại hình ảnh thiếu nữ kiều diễm nhưng lại mang nụ cười ôn nhu trên gương mặt.
[ Thẩm Văn Ngạn giá trị phản cảm +1.]
“ Đường Đường, trẻ con thì có thể làm được bao nhiêu? Không phải là em đã dùng thịt khô để hai đứa bé này giúp em làm việc đó chứ?”
Thẩm Văn Ngạn nghe thấy lời lâm đường nói thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu. Anh ta dùng cả tay chân bò dậy, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt lạnh nhạt vừa mang theo sự bất mãn của Vạn Túng.
Nguy hiểm!
Không hiểu sao Thẩm Văn Ngạn đột nhiên có cảm giác da đầu tê dại. Nhưng lúc này sự phẫn nộ cùng sự thèm khát thịt khô đã sớm chiến thắng lý trí của anh ta.
Bộ dạng hận sắt không thành thép của anh ta còn không chưa có giả dạng tốt, còn muốn có ý đồ thuyết phục Lâm Đường Đường.
“ Cài này quá thiệt rồi, Đường Đường! Một cây thịt khô em có thể tùy tiện tìm một người đàn ông trong thôn đến làm việc giúp em vài ngày. Tìm hai đứa trẻ làm việc không tốt còn chưa nói, lại còn phải cho bọn họ hai cây thịt khô, thật sự là quá thiệt rồi!”
“ Em tại sao lại phải đồng ý với hai người họ, em cũng không có nợ họ cái gì! Em nghe anh nói, anh sẽ đến giúp em làm việc, một tuần em chỉ cần đưa cho anh một cây thịt khô, so với tìm hai đứa trẻ con không phải càng có lời hơn sao?”
Bàn tính của Thẩm Văn Ngạn phỏng chừng đến người ở thôn bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Lâm Đường Đường thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Cô trơn trắng mắt, một lần nữa sờ khuôn mặt nhỏ không tính là mềm mại của Vạn Chiêu, nhữ khí trào phúng.
“ Vậy cho nên, anh không phải là chỉ muốn thịt khô sao?”
Thần sắc Thẩm Văn Ngạn ngẩn ra, trên mặt có chút không nhịn được.
“ Không phải, anh không phải là có ý này! Anh chỉ nghĩ là nói với em tìm ai cũng đều được, so với tìm trẻ con thì tìm ai cũng có thể làm tốt hơn, hơn nữa em cũng không cần phải trả nhiều thịt khô như vậy.”
“ Anh chỉ là đang suy nghĩ cho em thôi! Tự em nghĩ lại đi, thịt khô quý như nào, cho dù là đổi với cái gì thì so với đổi sức lao động của hai đứa trẻ đều có lời hơn. Hơn nữa nếu như tìm người khác làm việc thì số thịt khô tiết kiệm được không phải em cũng có thể tự mình ăn sao? Hà tất gì phải để cho người khác chiếm tiện nghi?”
Thẩm Văn Ngạn nói năng hùng hồn như thất, thần sắc còn phi thường kích động.