Lâm Đường Đường đang định rời đi lại ngoài ý muốn ăn được một ngụm dưa, trong lòng càng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Hừ! Cho hai người suốt ngày rảnh rỗi không có chuyện gì lại có tâm tư đi hại người! Không ngờ đến có phải không!
Lâm Đường Đường mang tâm trạng vô cùng tốt đi về ruộng, hai tiểu gia hỏa đang ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi.
Vạn Tranh cầm một cây thịt khô cái miệng nhỏ nhắn tinh tế nhấm nháp. Vạn Chiêu lại ngồi ở bên cạnh liều mạng nuốt nước miếng, hình ảnh kia muốn có bao nhiêu đáng thương thì liền liền có bao nhiêu.
Lâm Đường Đường nhận ra thịt khô mà Vạn Tranh đang ăn chính là thịt khô mà cô đã đưa cho Vạn Túng. Nhưng tại sao Vạn Túng chỉ cho Tiểu Tranh mà không cho Tiểu Chiêu?
Lâm Đường Đường tò mò đến gần.
“ Tiểu Chiêu, anh cả của em có chia thịt khô cho em không?”
Vạn Chiêu nuốt nước miếng, có chút ngượng ngùng nói.
“ Có chia rồi.... Nhưng mà tối hôm qua em đã ăn hết rồi!”
Thì ra là như thế. Lâm đương như suy tư gì đó mà gật đầu.
“ Vậy thì hôm nay có muốn đổi kẹo sữa thành thịt khô hay không?”
Lần đổi thịt khô Lâm Đường Đường quả thực có điểm hào phóng.
Nhưng Tiểu Chiêu thật sự là tiểu khả ái ở trong lòng cô, cô thật sự không nỡ nhìn Tiểu Chiêu đáng thương như vậy.
Vạn Chiêu có chút không thể tin nổi mà chà xát tay mình lên quần áo, lúc nhìn về phía Lâm Đường Đường ánh mắt cũng sáng lên như ngôi sao.
“ Thật sự có thể đổi sao?”
Thịt khô so với sữa còn quý giá hơn! Tuy rằng Vạn Chiêu còn nhỏ tuổi nhưng ít nhiều gì vẫn biết đến những thứ này.
Vạn Chiêu không vì sao mà Lâm Đường Đường làm cuộc mua bán lỗ vốn như vậy, nhưng mà Vạn Chiêu cũng cảm thấy rất vui vẻ! Rất hy vọng đây là sự thật.
“ Đương nhiên là sự thật rồi! Dù sao hôm nay khoai tây cũng đã thu hoạch xong rồi, cho hai người mỗi người một cây thịt khô~”
Lâm Đường Đường thực sự rất thích Vạn Chiêu, rốt cuộc thì không có Vạn Chiêu thì có năng ngày hôm qua thì tay cô phải phế bỏ rồi.
Lâm Đường Đường phi thường hào phóng đưa cho hai tiểu gia hỏa, không nghĩ đến một màn này bị Thẩm Văn Ngạn đi về phần ruộng của mình nhìn thấy.
Thẩm Văn Ngạn ban đầu còn chưa xác định được thứ mà Lâm Đường Đường lấy ra là thịt khô, chờ đến khi Vạn Chiêu vui vẻ rạo rực mà liếm liếm cắn một ngụm, anh ta mới trừng lớn mắt.
Thật tốt!
Có thứ tốt như thịt khô không cho anh ta ăn mà lại cho một đứa con nít ăn! Tính tình này của Lâm Đường Đường rốt cuộc còn muốn nháo bao lâu nữa chứ!
[ Thẩm Văn Ngạn giá trị phản cảm +1.]
Thẩm Văn Ngạn cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi!
Thịt! Đây chính là thịt đó!
Đã bao lâu rồi anh ta còn chưa được hưởng thụ qua mùi vị của thịt chứ!
Rõ ràng tháng trước Lâm Đường Đường còn nói chờ lãnh được đồ của người nhà gửi đến sẽ mua bánh bao thịt cho anh ta. Kết quá lần này nhận được đồ xong lại hoàn toàn không hề đề cập đến việc này, lại còn cùng anh ta trở mặt lớn như vậy.
Anh ta tưởng tượng đến mùi vị của bánh bao thịt, thèm đến sắp điên rồi! Lâm Đường Đường lại còn ở chỗ này mua thịt khô chia cho mấy đứa con nít ăn!
Hai đứa bé kia vừa nhìn liền biết điều kiện trong nhà rất kém cỏi, cho bọn họ ăn thì có ích lợi gì? Còn không phải là đang lãng phí!
Thẩm Văn Ngạn người tràn ngập lửa giận, nhưng trong anh ta vẫn luôn tự nhủ với bản thân mình là nhất định phải ổn định tình hình trước.
Tự nhủ với bản thân phải dỗ Lâm Đường Đường trở về mới có thịt ăn, lúc này anh ta mới miễn cưỡng khống chế được biểu tình sắp tan vỡ trên mặt mình.
Thời điểm thu được giá trị phản cảm của Thẩm Văn Ngạn thì Lâm Đường Đường cũng đã dùng dư quan nhìn anh ta. Nhưng cô cũng không muốn để ý đến anh ta.
Ai mà ngờ Thẩm Văn Ngạn vậy mà lại trực tiếp đi đến trước mặt cô, còn bày ra vẻ mặt tươi cười ôn hóa.
“ Đường Đường, em còn giận anh sao?”
“?”
Giận anh ta cái gì?
Vẻ mặt Lâm Đường Đường tràn đầy mờ mịt.
Thẩm Văn Ngạn thấy Lâm Đường Đường không có phản ứng gì cong nghĩ cô còn đang cáu kỉnh, vội vàng giải thích.
“ Thật sự xin lỗi Đường Đường, buổi sáng là do anh không đúng, là do anh quá nóng vội! Em cũng biết là anh là người tương đối tuân thủ hứa hẹn. Cho nên anh cho rằng....”
Câu sau Thẩm Văn Ngạn không nói rõ ra, nhưng sự thật là chính anh ta cũng không biết nên tổ chức ngôn ngữ ra sao.
Lâm Đường Đường vừa nghe, lông mày nhếch lên một chút. Thì ra Thẩm Văn Ngạn đến đây là để xin lỗi!
Vì cái gì? Là bởi vì thấy được hành động của cô nên muốn tiếp tục vớt được chỗ tốt từ chỗ cô sao?
Buồn cười thật!
Sắc mặt Lâm Đường Đường lãnh đạm nhưng khóe miệng lại gợi lên ý cười.
Thẩm Văn Ngạn còn tưởng Lâm Đường Đường đã có chút mềm lòng, nên tiếp tục rèn sắt khi còn nóng.
“ Chỉ là đó cũng không phải là vấn đề của em, đó là vấn đề của anh, hơn nữa mọi người đều nói anh như vậy, họ còn chê cười anh. Anh cũng là trong lúc nhất thời nghĩ sai nên mới trách lên trên đầu em, bây giờ ngẫm lại thật sự tất cả vấn đề đều là chính bản thân anh.”
“ Đường Đường, thật sự xin lỗi! Những lời anh nói lúc sáng không phải là thật lòng, anh xin lỗi em, em có thể tha thứ cho anh được không?”
Thẩm Văn Ngạn thật sự biết ngụy trang, đặc biệt là loại ngụy trang vừa áy náy vừa thâm tình.
Người không rõ phỏng chừng còn tưởng anh ta có bao nhiêu yêu Lâm Đường Đường đâu?
Vạn Tranh cùng Vạn Chiêu cầm thịt khô, hai người đều nhạy bén cảm nhận được sự uy hiếp đến từ Thẩm Văn Ngạn.
Vạn Tranh bất động thanh sắc chọc một chút vào eo Vạn Chiêu. Vạn Chiêu lập tức ngầm hiểu, giở gương mặt nhỏ nhắn dùng vẻ mặt ngây thơ nói.
“ Anh ơi, anh nói xin lỗi vì sao lại không khom lưng? Em nghe nói khi thành tâm xin lỗi thì phải một bên khom lưng một bên nói xin lỗi thì mới đúng. Anh ngay cả khom lưng cũng không, lại kéo chị gái nói xin lỗi thì có ích gì chứ?”
Trẻ con ngây thơ đặt hỏi đánh thẳng vào chỗ đau.
Thẩm Văn Ngạn ngẩn ra, sau đó nhanh chóng cúi đầu hung tợn trừng mắt nhìn Vạn Chiêu.