Chương 30: Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Nuông Chiều

Lâm Đường Đường thấy cảnh này sợ đến ngây người. Cô chỉ muốn dọa hai người họ một chút mà thôi, không ngờ lại mang đến kết quá tốt như vậy!

Hai người này muốn làm chuyện xấu nhưng sao lại nhát gan như thế chứ?

Nhát gan còn không nói, sao còn cố tình đứng gần hố phân như thế chứ?

Thật đúng là... Tự làm bậy không thể sống mà!

Lâm Đường Đường cười trộm hai tiếng, yên lặng từ sau bụi cây đi ra. Sau đó cô chạy ra bên ngoài, la lớn gọi mọi người ở gần đó.

“ Không được! Không được rồi!”

“ Mau đến đây đi! Giang Tiểu Nhã cùng Hà Ngọc Anh rơi xuống hố phân rồi! Mau đến cứu người đi!”

“ Rớt xuống hố phân! Thật hay giả vậy!”

Đây quả thật là chuyện hiếm lạ!

Rất nhiều người nghe được tiếng kêu cứu của Lâm Đường Đường mà nhanh chóng chạy đến.

Tất cả mọi người đều chạy đến, người nào đến cứu người thì cứu người, người nào đến xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt. Còn có một ít người thì tiếp tục một truyền mười, mười truyền một trăm. Chỉ trong chốc lát thì chuyện này đã truyền khắp thôn.

Chờ đến khi Giang Tiểu Nhã cùng Hà Ngọc Anh được người dân trong thôn hợp lực cứu ra thì đã có một đống người vây quanh đến xem náo nhiệt.

“ Ai da! Thật thối quá đi!”

“ Cái này cũng quá ghê tởm rồi! Ọe..”

“ Toàn thân đầu là phân, cái này làm sao mà rửa sạch được đây? Tôi dám cược rửa sạch rồi thì khẳng định cũng sẽ thối hết mấy ngày!”

Mọi người đều bóp mũi ghét bỏ, vui sướng khi người gặp họa mà nghị luận.

Giang Tiểu Nhã thấy một màn như vậy, chóp mũi lại ngửi thấy mùi hôi thối nồng đậm lần nữa, trực tiếp khom lưng nôn ra tới.

Mà Giang Tiểu Nhã nôn xong, trên mặt đất vừa là phân vừa là nước phân, thoạt nhìn giống như là vừa uống xong một bụng nước phân sau đó lại vừa nhổ ra, đem mấy người vây xem đẩy lùi đến vài bước.

“Mẹ ơi! Đây là Giang Tiểu Nhã sao? Có phải cô ấy đã ăn phân không!”

“Vừa nãy cô ta vừa nôn ra bà có thấy không? Hình như tất cả đều là phân!”

“Chậc chậc! Cái này cũng quá thối rồi, tôi chịu không nổi nữa. Không xem nữa, cái WC này tôi cũng không dám đến nữa đâu!”

“.......”

Giang Tiểu Nhã vốn là đang nôn đến trời đất u ám, lại nghe được âm thanh nghị luận của mọi người, lại càng khó thở công tâm, trực tiếp ngã mạnh lên đất té xỉu.

Nếu đổi lại là ngày thường thì có vô số thanh niên trí thức cùng những người xung quanh thiện lương hào phóng chạy lên đỡ cô ta, thậm chí là ôm cô ta.

Nhưng mà bây giờ toàn thân Giang Tiểu Nhã đều là phân, căn bản không có ai dám nguyện ý lên đỡ lấy cô ta. Thời điểm cô ta té xỉu trên mặt đất, liền trực tiếp té mạnh lên nền xi măng, còn làm khơi dậy phần đất hôi trên nền xi măng.

Hình ảnh này quá thật đã đánh sâu vào thị giác của mọi người, mọi người đều biết cô ta đã hôn mê, cũng chùn chân không dám đi đến xem tình huống của cô ta.

Cuối cùng là một lão thợ xây tốt bụng ở trong thôn, cố gắng nín thở đi đến ấn huyệt nhân trung của Giang Tiểu Nhã, lúc này Giang Tiểu Nhã mới từ từ tỉnh lại.

Hà Ngọc Anh so với Giang Tiểu Nhã cũng không tốt hơn được đến đâu, cả người đầy phân còn không nói, thời điểm rơi xuống hố phân còn bị đụng trúng đầu, lúc này còn đang cái ót không ngừng khóc lóc.

Một khóc một bên nôn, nhìn vừa ghê tởm lại vừa lo lắng.

Có một số đồng chí nam phi thường nhiệt tình gánh đến hai thùng nước, nhắm ngay đỉnh đầu hai người mà đổ xuống, dọi xuống mặt đất đầy phân cùng nước phân, lúc này mới có thể nhìn ra bộ dạng nguyên bản của hao người.

Hà Ngọc Anh vừa khóc vừa run rẩy giơ cánh tay, chỉ vào Lâm Đường Đường đàn xem náo nhiệt trong đám người lớn tiếng lên án.

“ Là cô ta! Là Lâm Đường Đường hại chúng tôi rơi xuống! Là cô ta cố ý hại chúng tôi!”

“ Ô ô ô! Tôi không muốn sống nữa! Ọe...”

Hà Ngọc Anh ngửi thấy mùi thối trên người mình, trong miệng còn phiếm cay đắng. Nhớ đến vừa nãy mình đã trải qua cái gì, cô ta không thể tiếp thu được, trực tiếp nằm trên đất bắt đầu la lối khóc lóc.

Lâm Đường Đường lúc này vừa mới giải quyết xong vấn đề sinh lý đi ra từ một cái WC khác, cả người nhẹ nhàng, đột nhiên bị Hà Ngọc Anh chỉ tay, cô cũng rất bực mình.

“ Tôi hại hai người lúc nào? Không phải là cô rất thích chơi nước phân sao? Vừa nãy tôi còn nhìn thấy cô đứng ở bên cạnh hố phân ném đá vào đó chơi mà.”

“ Tôi cảm thấy kỳ lạ nên mới kêu hai người một tiếng, muốn hỏi hai người đang làm gì, ai mà ngờ hai người lại trực tiếp rơi vào đó.”

Đối ánh mắt đánh giá kỳ lạ của mọi người, Lâm Đường Đường phi thường thẳng thắng mà buông tay.

“ Không phải sao? Tôi cũng đâu có làm gì, cái này mà cũng trách tôi sao?”

Hà Ngọc Anh không thuận theo mà buông tay, nằm trên mặt đất không ngừng nôn mửa.

“ Chính là cô đã đẩy tôi! Nếu như không phải cô đẩy tôi thì sao tôi có thể rơi vào đó chứ!”

Có lẽ Hà Ngọc Anh biểu hiện quá chân thật, hơn nữa cô ta còn người bị hại. Cộng thêm thanh danh ở trong thôn của Lâm Đường Đường vốn dĩ không tốt, trong lúc nhất thời mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Lâm Đường Đường.