Chương 9: Phát hiện 1

Một cô gái lớn mười tám tuổi đã bắt đầu có suy nghĩ tới chuyện tương lai.

Thấy bộ dáng của cô ta như vậy, Từ Phượng Hà nghiêm mặt, kéo tay cô ta, “Con xem những đám thanh niên trí thức tới tham gia đội sản xuất ở nông thôn có mấy kẻ còn quay lại đây. Ở tại nông thôn của chúng ta sinh sống, bên cạnh đó cái gì cũng không có, làm việc cũng không bằng đám thanh niên trong thôn, nếu đúng như con muốn tìm một người như vậy, sau một thời gian sẽ trở thành cái bộ dáng gì. Thậm chí mẹ đã suy nghĩ rất kỹ rồi, sau này sẽ tìm cho con một người ở trên thị trấn, cuộc sống sau này vừa được đảm bảo lại được ăn uống đầy đủ.”

Tả Hoan bị nói trúng tim đen, cong miệng lên bất mãn.

Vào buổi chiều khi tất cả mọi người đều sớm phải đi làm, lập tức Từ Phượng Hà cũng dẫn theo Tả Hoan ra cửa, chẳng biết là đi đâu.

Nhân dịp không có ai ở nhà, Tả Đan Đan dùng thùng gỗ, xách nước từ giếng nước ở trong sân vào đầy một thùng, bê vào trong phòng để tắm rửa.

Bởi vì ở chung một phòng với Tả Hoan và Tả Thanh, mà Tả Hoan thì lại ở trong phòng đó ngủ nướng cả ngày nên Tả Đan Đan cũng không tìm được cơ hội để tắm rửa. Mà Tả Thanh mỗi ngày đều ở trước mặt hai người lột sạch quần áo, nghênh ngang mà tắm rửa, nhưng Tả Đan Đan lại không thể làm được như vậy. Từ nhỏ cô đã không có thói quen để lộ thân thể ở trước mặt người khác.

Chỉ cần nghĩ tới việc tắm rửa của bản thân bây giờ không thuận tiện, trong lòng Tả Đan Đan đã có chút muộn phiền rồi.

Ngày một ngày hai thì không sao, nhưng hiện tại căn bản cô cũng không biết sau này mình có cơ hội để trở về hay không, sống qua ít hôm nữa, tới khi nào cô mới có thể trở về cuộc sống tốt đẹp như trước kia đây.

Vừa than thở vừa cởi nút thắt trên áo ra, bên trong còn có cái áo ba lỗ nhỏ, là Lý Huệ làm cho cô. Công dụng cũng giống như áo lót.

Tả Đan Đan cảm thấy sau này mình nhất định phải làm một cái khác thật tốt mới được, không thì sau này ngực sẽ phẳng như bờ tường mất.

Cởi dây buộc trên lưng ra, ngay lập tức Tả Đan Đan cảm thấy thân thể thật thoải mái, đưa tay đặt cái áo ba lỗ nhỏ sang mặt ghế ở bên cạnh, rồi cúi đầu xuống, cầm lấy cải lông làm khăn mặt để lau cơ thể.

Vừa cúi đầu xuống, lập tức Tả Đan Đân ngây ngẩn cả người.

Ở vị trí ngay giữa ngực, có một cái bớt màu đỏ. Cái bớt cũng không có điều gì kỳ lạ, nhưng quan trọng là, cái bớt này giống y hệt mặt dây chuyền của bà nội cho cô. Tại trung tâm của cái bớt hình bầu dục đó, có thể nhìn rõ ràng một hạt giống hình dạng như cái cây.

Sở dĩ Tả Đan Đan nhớ rõ như vậy là bởi vì, trước khi bà nội bị mất, đã cố tình đưa sợi dây chuyền cho cô, đây là đồ vật đã được bà nội đeo cả đời, không cho phép ai chạm vào, cho dù là Tả Đan Đan lúc còn bé, cũng chỉ được thấy bà nội đeo ở trên cổ và suốt ngày vuốt ve sợi dây đến thất thần.

Về sau lúc bà nội sắp mất đã đưa sợi dây cho cô và dặn dò, phải đeo cả đời trên người, không được cho bất cứ một ai. “Đây là vật bảo mệnh của ông lão nhà họ Tả. Ông lão nhà họ Tả chỉ cần có nó,là sẽ có hy vọng.”

Nhớ lại câu nói của bà nội, hốc mắt của Tả Đan Đan dần đỏ lên, đưa tay sờ lên cái bớt.

Cô nghĩ tới, giá như có thể trở lại thời gian cùng với bà nội thì tốt biết mấy.

Cô cũng nghĩ, lúc này có thể tìm được bà nội khi còn trẻ, nhưng mà bà nội ở chỗ nào cô cũng không biết. Cô sống cùng với bà nội lâu như vậy, nhưng đối với bà nội lại không biết nhiều. Chỉ biết bọn họ là từ nơi khác dọn tới đây. Về phần cụ thể là lúc nào, cô cũng không rõ ràng lắm, ngay cả vườn cây của bà nội ở nơi nào cô cũng không biết.

Bỗng nhiên cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, vừa mới nãy là gian phòng âm u, chỉ nháy mắt đã như đang ở dưới ánh nắng mặt trời.

Tả Đan Đan bỗng nhiên hoảng sợ, một làn gió lạnh xộc tới, cô mới cảm nhận được thân thể có chút lạnh, vừa cúi đầu nhìn xuống, mới nhớ ra chính mình nửa trên còn đang ở trần. Cô theo bản năng vòng tay ôm ngực rồi ngồi thụp xuống, lo lắng nhìn ra bốn xung quanh.

Nhưng ở trước mắt một bóng người cũng không có, chỉ có một mảnh vườn trồng đầy hành tây xanh tốt và cả một vườn đầy các loại trái cây.

Đây là…Vườn trái cây, vườn trái cây của bà nội sao?