Chương 7: Ầm ĩ 2

Không cần biết suy nghĩ của những người lớn trong nhà họ Tả như thế nào, Tả Đan Đan cũng thực sự bó tay rồi.  

Ông bác này không chỉ là một người lòng dạ hẹp hòi mà lại còn là người có tham vọng làm lãnh đạo. Cô nhớ được trước kia từng nghe mọi người kể rằng, tên gọi lúc trước của bác cả không phải là Tả Hồng Quân, mà ban đầu được đặt là Tả Mộc Sinh, về sau khi làm chức đại đội trưởng thì mới đổi sang cái tên là Tả Hồng Quân. Chính là muốn thể hiện bản thân đang cầm quân trong tay. Sau đó nữa lại còn muốn đổi Tả Vệ Quốc nhưng bị bà nội Tả ngăn cản, mới không thể đổi tiếp. 

Con người này, đối với việc được làm lãnh đạo cũng quá ám ảnh đi. 

Khó trách trong trí nhớ của cái thân thể này, bác cả rất ít khi nói chuyện, mà từ sau khi cô tới đây, cũng nhận thấy sự âm trầm của Tả Hồng Quân, thì ra nguyên nhân chính là bởi vì trong lòng ông ta cả ngày đều đang suy nghĩ tới những chuyện này đây mà. 

Nhưng mà thực ra thì Tả Đan Đan lại cảm thấy ông bác này cũng đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ vì không được làm đại đội trưởng nữa mà trở nên phiền muộn, nhưng ai có thể chắc chắn rằng ông ta nhất định có thể trở thành Thư ký công xã đây. Phải biết rằng, bên trong công xã lúc bấy giờ có bao nhiêu là đại đội trưởng đâu, cái tỷ lệ thành công này cũng quá bé nhỏ đi. 

Mà chuyện này thì làm sao có thể tính toán tới trên đầu của anh em trong nhà, như thế cũng quá là chi li rồi. 

Tả Đan Đan tất nhiên là không cho rằng những lời nói đó của Tả Hồng Quân là đúng, nhưng Tả Đại Thành và Lý Huệ lại hiển nhiên coi đó là sự thật, sắc mặt cả hai đều có chút đau khổ. Đây chính là một món nợ cũ rất lâu về trước, cả đời này bọn họ đều không có cách nào trả được hết. 

“Anh cả, em biết rõ trong chuyện này là em đã có lỗi với anh…Không liên quan gì tới chú Thủy Sinh, chú ấy vẫn luôn rất chiếu cố cho cả nhà chúng ta mà.” 

Tả Hồng Quân còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói chanh chua mang theo chút không cam lòng của Từ Phượng Hà đã vang lên: “Tôi nói chú hai này, chú đây chính là bên vực người ngoài rồi còn gì, có được chút lợi ích là không còn biết đến ai nữa, người ta cho chú một chút chỗ tốt chú liền tôn thờ người ta thành tổ tông, chiếu cố tới chúng ta chỗ nào chứ, nếu anh cả của chú vẫn còn là đại đội trưởng, chúng ta cũng không cần bất cứ kẻ nào quan tâm đến. Nhà chúng ta ở trong cái thôn này chắc chắn đã trở thành gia đình tốt nhất rồi."

Hơn nữa bà ta còn cho rằng nếu như bây giờ là Thư ký công xã thì bà ta cũng chính là vợ của lãnh đạo rồi còn gì. 

Nhìn thấy vợ chồng của Tả Đại Thành bị nói cho không thể ngẩng đầu lên được, khiến Tả Đan Đan cũng cảm thấy khó chịu.

"Bác trai, bác gái, cha mẹ của cháu cũng có nói cái gì đâu, chỉ có điều bây giờ đội cần cháu đi làm chút chuyện, nếu cháu không đi, sẽ không phải là do giác ngộ của cháu không cao hay sao?" Sau đó lại quay sang nhìn bà nội Tả: “Bà nội à, bà nói có đúng không ạ?”  

Tả Đan hiểu rõ chuyện này có được hay không, còn phải phụ thuộc vào lời nói của bà cụ. Mặc cho Tả Hồng Quân có kích động tới đâu cũng không bằng một câu nói của bà cụ. 

Thực ra thì chuyện này có được hay không thì bản thân Tả Đan Đan cũng chẳng quan tâm, chỉ là cô không muốn để cho vợ chồng Tả Đại Thành bị thất vọng, lại càng không muốn để một tiểu nhân như Từ Phượng Hà được đắc ý. 

“Mẹ à, nhiệm vụ được giao khoán cho nhà chúng ta rất nhiều.” Vẻ mặt của Từ Phượng Hà đầy lo lắng nói. 

Bà nội Tả vẫn cứ thản nhiên ăn cơm không thèm trả lời. Lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tả Đan Đan, “Trong đội sắp xếp phải đi, nhà mình cũng đông người, thiếu một người trong chốc lát cũng không sao. Cùng lắm thì vợ chồng Đại Thành làm thêm một chút là được.” 

“Mẹ, mẹ yên tâm đi ạ, tối nay con sẽ đi làm thêm một công nữa.” Tả Đại Thành vui mừng hớn hở nói. 

Đối với ông mà nói, làm nhiều hay làm ít cũng giống nhau, chỉ cần con gái của mình được sắp xếp tốt là được. 

Tốt xấu gì trước kia Tả Đại Thành cũng đã được ở trên thành phố một thời gian rồi, đã được chứng kiến một cuộc sống như thế nên mới biết rõ tầm quan trọng ở thủ phủ của tỉnh trước đây, để nhìn ra thế giới và biết tầm quan trọng của kiến thức. Mặc dù con gái chỉ học được tới cấp hai, còn lâu mới bì được, nhưng ở trên thành phố ngay cả em bé ba tuổi cũng đã được đi học, nếu sau này con gái được làm quen với bọn họ, rất có thể sẽ học được nhiều điều hữu ích.