Chương 5: Chia cơm

Tả Đan Đan không có cách nào kêu người đó là bà nội, ở trong lòng cô, bà nội nuôi dưỡng cô lớn lên mới là người thân nhất của cô, cũng là bà nội duy nhất.

Cũng may hai người Lý Huệ cũng không để ý, chỉ lo lắng chuyện Tả Đan Đan ra đồng làm việc.

Nếu là bình thường thì cũng đỡ, chuyện không nhiều, làm sơ sơ là được. Nhưng bây giờ là thời điểm việc đồng áng bận rộn, nhiệm vụ làm khoán đến hộ gia đình nên không thể thoải mái được, nếu như con gái đi thì sẽ chịu cực. Lỡ như vết thương xảy ra vấn đề thì làm sao?

"Đại Thành, nếu không em đi nói với mẹ một chút, em làm nhiều chút, dù sao bây giờ cũng khoán công, chỉ cần làm xong chuyện là được, để cho Đan Đan nghỉ ngơi hai ngày nữa."

Tả Đại Thành suy nghĩ một chút rồi nói, "Không có gì, chờ lát nữa ăn cơm anh sẽ nói với mẹ một tiếng. Qua mấy ngày nữa trong thôn sẽ có thanh niên tri thức đến, chú Thủy Sinh nói phải lên trạm xe trên trấn đón người, còn nói muốn tìm người trẻ tuổi trong thôn đi cùng, đến lúc đó để tiện làm quen với đám trẻ từ trong thành phố tới kia, để cho Đan Đan nhà ta đi chung. Trong đội có sắp xếp, mẹ có muốn quản cũng quản không được."

"Còn làm tổ ở trong phòng làm gì, ăn cơm còn phải đợi mời nữa hả." Bên ngoài truyền tới giọng oang oang của Từ Phượng Hà.

Tả Đại Thành cũng không tiện nói tiếp, vội vàng nói, "Đi ăn cơm đi, ăn xong rồi anh liền đi tìm chú Thủy Sinh nói."

Nhà lão Tả mãi không tách ra, cho nên ở toàn thôn mà nói cũng coi là một đại gia đình.

Đời này của bà cụ sinh ba trai một gái, con gái đã gả đến trấn trên, hai con trai lần lượt lập gia đình.

Con trai lớn Tả Hồng Quân sinh ra hai đứa con gái, con thứ hai Tả Đại Thành sinh ra một trai một gái, con thứ ba coi như là già mới sinh được, bởi vì tính tình không lanh lẹ nên sắp ba mươi rồi còn chưa cưới vợ, cả ngày chạy đi đâu không thấy bóng dáng.

Bởi vì ba Tả cả ngày lăn lộn ở bên ngoài cho nên giờ phút này trên bàn cơm cũng không thấy bóng người của anh ta. Trên thực tế, Tả Đan Đan tới mấy ngày nay cũng chưa từng thấy mặt người chú này một lần. Mà con trai của Tả Đại Thành cũng bởi vì đi học cấp hai ở huyện mà không ở nhà.

Trên bàn vuông bày hai cái tô, một tô cơm bí đỏ và một tô cơm canh cải xanh. Chỉ với những món ăn này thôi, bình thường cũng rất hiếm khi được ăn. Đây là lúc công việc nông bận rộn nên mới có thể ăn. Nếu là bình thường thì cũng chỉ có thể ăn một ít lương thực phụ như ngô, khoai, sắn.

Lúc một nhà ba miệng Tả Đan Đan tiến vào, người trong nhà đã ngồi xong. Bốn bên chỉ còn lại một bên, Tả Đan Đan cũng không lên tiếng, liền theo vợ chồng Tả Đại Thành ngồi chung một chỗ.

Bà cụ chia thức ăn xong, người lớn đều được một chén đầy, Tả Thanh cũng được chia hơn nửa chén, nhưng Tả Hoan và Tả Đan Đan chỉ có thể được chia nửa chén.

Sau khi Tả Thanh nhận lấy chén ăn của mình thì tự giác chia cho Tả Hoan một chút.

Bà cụ nhìn thấy cũng không lên tiếng.

Tả Đan Đan còn đang lẩm bẩm Tả Thanh quá trung thực rồi, đột nhiên phát hiện cơm trong chén mình cũng nhiều hơn rất nhiều, gần như là một chén đầy. Bên cạnh, trong chén Lý Huệ chỉ còn lại nửa chén.

Lỗ mũi Tả Đan Đan đột nhiên chua chua.

*Đọc tới đây tự nhiên thương gia đình nữ chính quá :((