"Sao lại không đồng ý chứ, ông không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho tôi và con gái. Cả nhà chúng ta cũng chỉ có Tiểu Thông nhà lão Nhị đi học ở huyện, sau này còn không biết phải lo bao lâu, cũng không thể để chúng ta cung cấp mãi được."
Từ Phượng Hà nghĩ rất rõ ràng. Nếu như ở chung một chỗ, tiền bà ta và Tả Hồng Quân làm ra cũng phải giao cho bà cụ, mà bà cụ lại sẽ dùng tiền công cung cấp cho đứa cháu trai duy nhất nhà lão Tả đi học.
Nếu như bọn họ tách ra, tiền bọn họ kiếm cũng không cần giao cho bà cụ, giữ lại mình xài. Còn có thể tìm cả nhà lão Nhị đòi tiền nuôi bà già nữa.
Tả Hồng Quân nói, "Cho Tiểu Thông đi học cũng không có gì không tốt, Tiểu Thông là đàn ông duy nhất đời thứ ba của nhà lão Tả chúng ta. Sau này còn phải dựa vào nó kế thừa hương khói gia đình. Chúng ta cũng không thể tuyệt hậu được."
"Phi phi phi, sao lại tuyệt hậu chứ, sau này để cho con gái lớn tìm một người đến ở rể cũng vậy thôi, sau đó sinh đứa nhỏ ra theo họ Tả là được."
Tả Hồng Quân kinh ngạc nhìn bà ta nói, "Tôi còn tưởng bà định để đứa út kén rể chứ, thấy bà bình thường thương nó nhất mà."
Từ Phượng Hà đắc ý cười cười, "Tôi mới không ngốc như vậy, Hoan Hoan nhà ta xinh đẹp như vậy, sau này phải gả cho một người đàn ông có bản lĩnh, người đàn ông tới ở rể có thể có gì tốt, để cho Thanh Thanh kén rể là được."
Bởi vì không có con trai, Tả Hồng Quân cũng không có tình cảm gì đặc biệt với hai đứa con gái. Ngay cả việc vợ thích ai ông ta cũng không có ý kiến. Bây giờ nghe Từ Phượng Hà sắp xếp như vậy, ngược lại cũng không có suy nghĩ gì.
Chỉ là trước đó ông ta luôn ủng hộ cung cấp cho Tiểu Thông nhà lão Nhị đi học, cũng là vì thấy mình không có con trai, sau này không chừng còn phải dựa vào đứa cháu này để đập chậu cho mình.
Bây giờ nếu vợ đã sắp xếp như thế, cho dù mình không có con trai thì sau này kén một đứa con rể, đứa nhỏ sinh ra cũng là cháu trai của mình, có cháu trai đập chậu cũng như nhau.
Nếu quả thật là như vậy thì đúng là nên để dành cho cháu trai một khoản gia sản mới được.
Mặc dù bà cụ không thiên vị ai trong hai anh em nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn thương đứa cháu trai. Cho dù sau này mình có kén rể thì trong lòng bà cụ vẫn thích Tiểu Thông hơn.
Cái này không thể được.
Tả Hồng Quân cũng bắt đầu cân nhắc chuyện này. Chẳng qua là trong lòng ít nhiều còn có chút cố kỵ. Ông ta là con trai trưởng, ban đầu cũng đã hứa với cha là sẽ chống đỡ cái nhà này, nếu bây giờ đòi tách ra thì cũng không dễ xử cho lắm.
Hơn nữa. . ."Thằng ba kia thì sao?"
Ông ta còn có một đứa em trai thứ ba còn chưa lấy vợ. Vậy nếu như tách ra, thằng ba làm sao sống qua ngày?
Nghe được Tả Hồng Quân nhắc tới đứa em chồng này, sắc mặt của Từ Phượng Hà có chút khó coi. Ho khan khụ khụ, "Lão Tả, không phải tôi nói chuyện khó nghe, thằng ba suốt ngày không thấy bóng dáng, thích ăn lười làm. Ta không nuôi nổi nó đâu. Người cũng sắp ba mươi rồi mà, cũng không thể để chúng ta nuôi mãi."
Mấu chốt là sau này thằng ba cưới vợ, còn phải tốn một số tiền lớn nữa.
Chuyện này Từ Phượng Hà không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể thầm thì trong lòng.
Tả Đan Đan cũng không biết chuyện trong lòng mình suy nghĩ đã có người suy tính thay cô, sau buổi tối, cô nhân lúc đám người đã ngủ, len lén vào trong vườn trái cây nấu nước nóng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong, cô lại ăn một miếng bánh quy xốp, uống nước, bụng no căng, lúc này mới trở về phòng nằm trên giường mà ngủ.
Mới vừa nhắm mắt lại liền nghe được tiếng ầm ĩ trong sân truyền đến, Tả Đan Đan cẩn thận lắng nghe, có chút giống với tiếng leo tường.
Trong lòng cô giật mình, ai lại ra ngoài hơn nửa đêm, lại còn trèo tưởng nữa.
Không nghĩ tới thời đại trị an tốt nhất vẫn còn có người làm loại chuyện ăn trộm gà trộm chó như này.
Lo lắng mình nghe lầm, Tả Đan Đan từ trên giường bò dậy, mở cửa ra, từ trong khe cửa nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy một bóng người thận trọng mò mẫm đi vào trong phòng. Bởi vì trời quá tối nên cũng không thấy rõ hình dáng. Nhưng mà nhìn dáng vẻ đó là bóng dáng của một người đàn ông.
Thấy rõ đúng là người bò vào, Tả Đan Đan nhặt băng ghế nhỏ trong phòng lên, hô lớn, "Có ăn trộm, bắt ăn trộm —— "