Chương 20: Khinh thường

Nghe thấy sáu giờ ba mươi phút đã phải tập chung lại, nhóm người cũng bắt đầu oán trách, "Ôi, sao mà sớm như thế "

"Lúc đó trời mới vừa tờ mờ sáng đấy, sớm như vậy đã phải làm việc sao."

Tả Thủy Sinh rất không hài lòng với phản ứng này của bọn họ, "Đan Đan, con đưa các nữ đồng chí đến chỗ ở thu xếp cho ổn thỏa, giới thiệu tình hình cho họ một chút."

Ông lại để cho Dương Văn Tân dẫn các nam đồng chí đến chỗ ở, sau đó lên xe ngựa liền đi.

Tả Đan Đan khóe miệng giật một cái, chờ cho xe ngựa của lão đội trưởng hoàn toàn đi xa, sắc mặt của cô ngay lập tức thay đổi, cái bộ dáng hiền lành thật thà vữa mới nãy đã biến mất, liền nghiêm mặt nói, "Được rồi, cũng đã đến nơi này, thì cũng đừng bày ra cái dáng vẻ yếu ớt dặt dẹo nữa, đi nhanh lên đi."

Nhìn bộ dáng lật mặt của Tả Đan Đan, những người khác đều giật mình kinh ngạc.

Tả Đan Đan nói, "Đi thôi." Vừa nói vừa dẫn đầu nhóm thanh niên trí thức đi.

Đều đến nơi này rồi còn bày ra cái thói tiểu thư yêu kiều gì chứ. Cho rằng cô chưa từng ở trong thành phố chắc. Những ngày tháng trước kia của cô so với mấy thanh niên trí thức này không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần, mà cô cũng đâu có cái dáng vẻ yếu ớt như của bọn họ chứ.

"Thái độ của cô ta thế này là thế nào?" Lý Hồng Binh trợn to mắt nhìn cô.

Lưu Lỵ Lỵ sờ mái tóc dài của mình một cái, là người đầu tiên đi theo sau. Ba người còn lại đứng yên tại chỗ một hồi lâu, thấy Tả Đan Đan quả thực không thèm quan tâm đến bọn họ, lúc này mới bất đắc dĩ đi theo.

"Tôi nói chứ, hóa ra dáng vẻ thật thà mới lúc nãy của cô gái này là giả bộ sao." Vẻ mặt của Từ Đại Bằng đầy kinh ngạc.

Thẩm Nhất Minh cong cong môi, nâng hành lý, "Chúng ta cũng đi thôi."

Khu nhà ở của các nữ đồng chí bên này đã sớm được tả Thủy Sinh sai người dọn dẹp xong, là một ngôi nhà gạch đất, nhưng mà ở bên trong quả thật rất rộng rãi sáng sủa. Hai cái cửa sổ hướng về phía mặt trời. Nhưng lại cũng chỉ có một gian phòng, đặt một cái giường rất lớn để ngủ chung. 

"Sao lại là một nơi thế này?" Vẻ mặt Tô Tuyết lộ đầy bất mãn nói.

"Chỗ này làm sao ở được, lại chật chội như vậy."

Tả Đan Đan cười như không cười nói, "Nông thôn của chúng tôi điều kiện chỉ có thế này, rất nhiều nhà đến giường cũng không có lớn như vậy, mấy đứa trẻ con phải chen chúc nhau mà ngủ kìa. Hơn nữa cái giường này của các cô dài hai mét rưỡi, mà chỉ có bốn người các cô ngủ, dư sức rộng rãi. Còn nữa, ở cổng có một giếng nước, bình thường các cô rửa mặt có thể dùng nước trong giếng nước kia. Chỉ là vì tiết kiệm nước, chúng ta giặt quần áo không thể lấy nước đó, phải đến ao ở trong thôn giặt giũ."

Lưu Lỵ Lỵ nhướn mày, "Vậy ai sẽ múc nước cho chúng tôi?"

"Tự túc là hạnh phúc."

"Phần tử xấu kia, thái độ của cô như vậy là có ý gì!" Lý Hồng Binh không thể nhịn được nữa nói.

Cô ta nhìn đứa con gái nông thôn này đã sớm không vừa mắt, một đứa con gái nông thôn, lại còn là phần tử xấu, lại dám có thái độ như vậy đối với bọn cô, nếu đây là ở trên thành phố, đã sớm bị cô ta mách cha mình đến để trừng trị rồi.

Sắc mặt của Tả Đan Đan lạnh lùng, "Vị đồng chí này, tôi mới vừa nghe cô nói rất nhiều lần phần tử xấu. Có phải là phần tử xấu hay không cũng không phải do cô tới quyết định. Nơi này là thôn họ Tả không phải là chỗ để cho mấy người diễu võ giương oai." Cô hung hăng trợn mắt nhìn Lý Hồng Binh một cái, "Được rồi, đều đã nói rõ hết với mấy người rồi, tôi đi trước."

Rời khỏi chỗ ở của thanh niên trí thức được một lúc nhưng trong lòng Tả Đan Đa vẫn còn có chút phiền muộn.

Chuyện này hoàn toàn khác so với những thứ lúc trước cô nghĩ. Không phải nghe nói, những thanh niên trí thức hẳn là tràn đầy tình cảm mãnh liệt, ý chí chiến đấu khắp người hay sao. Sao lại là hình tượng như thế này? Đúng thật là.

Thậm chí cô còn có chút hoài nghi, có phải cấp trên có thù oán gì với lão đội trưởng hay không, mà lại cố ý phân một vài phần tử có vấn đề về nơi này. Có thể các thanh niên trí thức trong các thôn khác cũng rất cần cù chất phác. Nghe nói còn có không ít người còn bị người trong thôn đồng hóa nữa. Mà thói quen cuộc sống so với người dân địa phương cũng không khác gì lắm.