Tại thời điểm này, người đàn ông như tỏa ra ánh sáng chói lọi, trong mắt Ngọc Đào Lục Vân Dương không chỉ có khuôn mặt điển trai mà anh còn rất cao, dáng người rắn chắc, cả người đều lộ ra vẻ kiên nghị thu hút người khác.
Đối với khuôn mặt và cơ thể của người đàn ông này, Ngọc Đào cảm thấy mình có thể lấy thân để báo đáp!
Nếu lấy thân báo đáp cho anh thì cô chắc chắn sẽ không lỗ!
Nghĩ đến đây, cô khẽ ngước mắt lên, nhếch lông mày nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi phải đền ơn anh bằng cách nào đây?”
Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng lại êm tai, ai nghe thấy cũng sẽ đau lòng, nhưng Lục Vân Dương lại nhìn chằm chằm vào cô một cách kì lạ.
Sau một hồi tự tử không thành đã khiến Ngọc Đào trở nên cực kì chật vật, sắc mặt của cô tái nhợt nhưng ánh mắt lại cực kì quyến rũ, lúc này cô hơi ngẩng đầu lên, chiếc cổ mảnh mai lộ ra, đôi môi mỏng khẽ cắn một cái, trông cô lúc này càng thêm đáng thương.
Anh xoay người tiến lại gần giường, nhìn chằm chằm vào cô, cũng không làm theo lời cô nói trước đó, chỉ đáp: “Mấy ngày trước đó tôi đi huấn luyện ở trên thành phố, hiện tại vừa mới về, cho nên cũng không biết ông nội của tôi đồng ý với bà cô chuyện kết hôn lần này.”
“Cô không thích tôi và tôi cũng chỉ xem cô như em gái, nếu chúng ta đều thống nhất quan điểm thì hôn sự này cũng sẽ dừng lại ở đây, hi vọng về sau cô đừng làm ra loại chuyện xúc động như tự tử nữa.”
“Chỗ ông nội tôi bên kia tôi sẽ đi nói, cô cứ lo nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lục Vân Dương nói xong liền dứt khoát cầm túi đồ xoay người rời khỏi phòng.
“Này...” Ngọc Đào muốn rời khỏi giường để đuổi theo anh, nhưng chân vừa mới chạm mặt đất liền mềm nhũn không có chút sức lực.
“Bang” một tiếng, toàn bộ cơ thể của cô đều ngã xuống mặt đất.
Cơn đau nhanh chóng tan khắp tứ chi, đồng thời những ký ức vốn dĩ được ẩn giấu sâu trong tâm trí lại tràn về.
Ông nội, bà ngoại, kết hôn, và một loạt lời nói không ngừng nhắc nhở cô...
Người đàn ông trước mặt là đối tượng mà Tô gia tìm cho nguyên chủ để kết hôn nhưng lại bị nguyên chủ treo cổ uy hiếp muốn Lục Vân Dương hủy hôn ở tại thôn Vĩ!
Lục Vân Dương trong tiểu thuyết được miêu tả không nhiều, Ngọc Đào từ trong những đoạn ký ức vụn vặn của mình biết anh là nhân vật có tiếng trong thôn Hồng Hà, không chỉ có tướng mạo thôi, mà còn là bác sĩ tốt bụng, con gái muốn gả cho anh ấy xếp hàng từ đầu thôn đến cuối thôn.
Nhưng đàn ông như vậy, cố tình nguyên chủ lại không thích, không thích thì thôi, kết quả còn bị nữ chính lừa lấy tính mạng của mình làm cái giá cho việc từ hôn.
Cái cách thức từ hôn này cô ấy tại sao có thể nghe theo chứ?
Nhưng hai đầu gối đều đau, Ngọc Đào cũng không quan tâm ký ức vừa mới tiếp nhận, chỉ nhìn ra ngoài cửa thấy người đàn ông đó cách vài bước đã quay đầu lại, đôi mắt tràn đầy nước xuân nhẹ nhàng ngấn lệ: “Bác sĩ Lục, anh có thể đỡ tôi dậy không?”
Một cô gái mới vừa trải qua sinh tử, sinh lực hao tổn, lúc này lại bị thương thêm lần nữa, lại còn cầu cứu khẩn thiết như thế, bất cứ ai là đàn ông chắc hẳn đều sẽ không từ chối.
Thế nhưng cô giương mắt đợi hồi lâu, người đàn ông tư thế hiên ngang ở không xa kia vẫn đứng im đó mà trông qua, lông mày khẽ nhếch, biểu cảm lạnh nhạt, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Ngọc Đào cảm nhận được sự ghét bỏ hiện rõ ra trong ánh mắt anh!
Cô thay đổi suy nghĩ, hai tay chống thân mình ngồi thẳng xuống đất rồi kéo ống quần lên.
Quả nhiên hai đầu gối cô đều bị trầy da, còn bị chảy chút máu, da thịt xung quanh ửng đỏ cả lên.
Càng nhìn càng thấy mình "thảm"!
Ngọc Đào khẽ chau mày, dùng ánh mắt ai oán nhìn người đàn ông phía trước, "Bác sĩ Lục, bình thường anh nhìn thấy người bị thương cũng khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?"
Người đàn ông cụp mắt, đôi chân của cô gái đang ngồi dưới đất trắng trẻo mịn màng, giống như một miếng ngọc trắng thượng hạng.