Lục Vân Dương liếc mắt hai người đang đứng song song, sau đó ánh mắt khóa lại trên người cô, nhàn nhạt nói: “Từ lúc cậu ta nói sao cô bắt đầu xấu tính như vậy.”
Ngọc Đào nghe vậy là biết chắc chắn cái tát kia cũng bị anh nhìn thấy rồi, nếu đã vậy thì thẳng thắn luôn còn tốt hơn.
Cô ho nhẹ một tiếng, lý lẽ hùng hồn nhắc đến đề tài tranh chấp trước đó: “Vậy anh cảm thấy một cái tát cũng có thể tạo ra âm thanh được không?”
Lục Vân Dương liếc tên đàn ông kia một cái, nghĩ đến cái tát thanh thúy vang dội vừa rồi, khóe môi bất giác ừ một tiếng.
“Tôi đã nói rồi mà.” Ánh mắt Ngọc Đào xinh đẹp, quay đầu chỉ vào Hứa Văn Thông: "Nhưng anh ta cứ khăng khăng nói một cái tát không thể tạo ra âm thanh*.”
*一个巴掌拍不响: Nghĩa đen một cái tát không thể tạo ra âm thanh, nghĩa bóng một cây làm chẳng nên non.
“Tôi đánh cho anh ta xem nhưng anh ta lại không chịu phục, đã mắng tôi rồi lại còn đòi đánh tôi nữa chứ, anh nói xem anh ta có vô lý không?”
Hứa Văn Thông nghe cô đáp ngược lại, cáu đến mức máu xông thẳng lên não, mặt đỏ bừng tức giận nói: “Tô Ngọc Đào, cô đánh người lại còn đổi trắng thay đen?”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Ngọc Đào lập tức nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu: "Là anh nói một cái tát không thể tạo thành tiếng nên tôi mới chứng minh cho anh thấy thôi.”
Khóe mắt với đuôi lông mày của cô gái hơi nhếch lên, biểu cảm nào cũng như đang viết “Tôi đánh anh đấy, thì làm sao nào” trông rất ngang ngược. Hứa Văn Thông bị chặn họng không tìm được lời phản bác, chỉ có cơn tức cứ lăn lộn trong bụng.
Hôm nay anh ta tới đây không chỉ không thể nói chuyện giúp Uyển Trinh mà lại còn bị ăn một cái tát của Tô Ngọc Đào. Đã thế thì cũng thôi đi, nhưng lại bị người thứ ba nhìn thấy.
Bây giờ mà còn tiếp tục dây dưa nữa thì rõ ràng là không có lợi với anh ta.
“Được rồi, vừa nãy coi như là tôi nói sai.” Anh ta nén giận, bày ra vẻ quân tử độ lượng khuyên bảo: “Nhưng chuyện của Uyển Trinh, hy vọng cô có thể nghiêm túc suy xét.”
Đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn nói mấy lời khiến người khác phải buồn nôn như thế, nếu không phải Lục Vân Dương đang ở đây thì Ngọc Đào thật sự rất muốn trực tiếp đá cho anh ta một phát.
Ánh mắt cô lạnh lẽo: “Nếu đã nói sai thì không phải nên xin lỗi tôi sao?”
Cô vừa dứt lời, Hứa Văn Thông đã vô cùng hoài nghi không biết tai mình có phải có vấn đề gì rồi hay không: “Cô nói cái gì?”
Là ai đánh anh ta hả?
Lại còn muốn anh ta xin lỗi?
Cái quái gì thế?
Lục Vân Dương nhìn cô gái, nụ cười nhạt trên mặt cô vừa nãy đã biến mất, lúc này lông mày khẽ chau lại, trong ánh mắt long lanh lóe lên vài phần lạnh lẽo.
Khóe môi anh khẽ nhúc nhích, gợi ra một chút ý cười mà đến chính mình cũng không nhận ra được.
Ngọc Đào lặp lại lời vừa nãy một lần nữa, lạnh lùng nhìn chờ anh ta nói.
Nhìn người phụ nữ đang bày ra vẻ mặt đã sẵn sàng nhận lời xin lỗi của anh ta, Hứa Văn Thông cắn chặt răng, đáy lòng cuồn cuộn lửa giận không thể kiềm chế, nhất là dưới ánh mắt cười như không cười chứ phải dò xét của Lục Vân Dương.
Muốn anh ta xin lỗi nghĩa là muốn anh ta nhận sai.
Trong chuyện này, cái ánh ta sai chính là trông cậy vào việc mong người phụ nữ này có thể vì giao tình trước đây mà đừng làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ.
Nhưng nhìn phản ứng của cô là biết anh ta đã trông cậy quá nhiều vào cô rồi.
Người phụ nữ này xinh đẹp thì sao chứ? Tính cách vẫn cứ khiến người khác phải chán ghét như vậy.
Suy nghĩ xong, Hứa Văn Thông nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: “Vậy cô cứ coi như hôm nay tôi chưa từng tới đi.”
Nói xong thì lạnh mặt bỏ đi.
Nhìn anh ta ăn thiệt giận dữ rời đi, tâm trạng của Ngọc Đào rất tốt. Nhưng nghĩ đến người đàn ông đột nhiên xuất hiện bên cạnh, nên phải cố gắng hết sức để nén lại cảm xúc.
Cô xoay người nhìn người đàn ông, bĩu môi, chìa tay ra trước mặt anh: “Bác sĩ Lục, da mặt anh ta dày quá, đánh xong đau hết cả tay rồi, bác sĩ có thể xem qua cho tôi không?”