Chương 1: Chương 1

Ngọc Đào cảm thấy cuộc sống của mình thật quá trắc trở, vốn dĩ cô định xuống núi đi tìm hội chị em bạn dì để nói chuyện tu tiên, nhưng ai biết nửa đường lại bị một đám đạo sĩ thình lình xuất hiện rồi bao vây, không ngoài dự đoán, cô bị đám đạo sĩ đó đánh cho rơi xuống vách núi, xém chút nữa đã đi đời nhà ma.

Trong lúc hôn mê, Ngọc Đào cảm giác được có một đôi tay không ngừng ấn ở trên ngực mình, cô cố gắng trợn to mắt, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy được khuôn mặt của một người đàn ông trong tầm mắt của mình.

Chỉ thấy đối phương có một gương mặt rất điển trai, sóng mũi cao thẳng một đường, môi mỏng cực kì đẹp, quanh người còn có khí chất trưởng thành, cao quý, nhìn sơ cả người vừa hiền lành lại cấm dục, đặc biệt là khớp xương của đôi tay đang ấn ở trên ngực cô, làm cho người ta khó tránh khỏi có chút mơ màng.

Không chờ cô thu hồi ý thức, người phụ nữ ở bên cạnh anh hai mắt đỏ lên, cúi đầu hỏi: “Ngọc Đào, con sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói cho Vân Dương biết.”

Giọng điệu bà chất chứa quan tâm cùng lo lắng, gương mặt cũng rất buồn, Ngọc Đào căn bản không quen biết bà ấy.

Cô ngây ngốc một hồi, lại trừng mắt cẩn thận quan sát xung quanh, hai người đó đều mặc quần áo và đội mũ lưỡi trai trông rất kì quái.

Nhận thấy vẻ mờ mịt của cô, người đàn ông lập tức thu hồi lại đôi tay đang ấn trên ngực cô, sau đó liền hỏi Ngọc Đào: “Cô cảm thấy thế nào rồi?”

Giọng nói này trầm thấp giống như tiếng đàn piano lướt qua tai cô, đầu óc đang hỗn loạn của Ngọc Đào bỗng nhiên tỉnh táo lại mấy phần, môi đỏ của cô khẽ nhúc nhích, dường như không khí quanh thân bị người đàn ông này cuốn đi, giọng nói mềm như bông khẽ vang lên: “Cổ tôi đau quá...”

Vừa nói dứt lời, cửa vang lên vài tiếng “Xoành xoạch”, sau đó liền có hai người đi vào trong phòng, bà lão đứng đầu trực tiếp hỏi: “Có phải người tỉnh rồi không?”

Người phụ nữ vừa mừng vừa khóc nói: “Tỉnh rồi ạ, nó nói cổ nó bị đau.”

“Nó mà cũng biết đau cơ à?” Bà lão nhìn chằm chằm Ngọc Đào ở trên giường: “May mà hôm nay Vân Dương trở về, nếu không giờ này nó chỉ có thể đi chầu Diêm Vương rồi.”

Lời này vừa nghe thì có chút ác ý, nhưng dường như cũng lộ ra một tia quan tâm, Ngọc Đào còn chưa tiêu hóa xong tình huống trước mắt, người đàn ông bên cạnh bà lão lập tức khuyên nhủ: “Mẹ à, Ngọc Đào vừa mới tỉnh lại, để Vân Dương đi xem nó thử đi.”

Bà lão vất vả lắm mới bỏ được thể diện để đi bàn chuyện hôn sự với ông lão Lục, kết quả cháu gái không biết ơn thì thôi đi, còn nháo loạn ra chuyện thắt cổ tự tử, hiện tại mình mới nói mấy câu đã bị con trai đứng ra tranh luận, trong lòng vừa tức lại vừa bực.

Hiện tại thấy người đã tỉnh, tâm tình đang treo lơ lửng cũng được buông xuống, ngay sau đó liền hầm hừ xoay người đi ra ngoài.

Không khí trong phòng có chút u ám, Ngọc Đào cũng không hé răng nói nửa lời, Lục Vân Dương liền duỗi tay đặt lên trên cổ tay của cô để xem mạch: “Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?"

Đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô, độ ấm kia nhanh chóng lan tràn khắp nơi trong thân thể, Ngọc Đào khẽ trừng mắt, ngay sau đó một đoạn ký ức không thuộc về cô nhanh chóng ập vào trong đầu.

Đoạn ký ức này là một câu chuyện trong một quyển sách, cô gái trong sách cùng tên với cô chỉ là một nữ phụ mờ nhạt, là bạn bè từ nhỏ đến lớn của nữ chủ, sau này một đám thanh niên trí thức tới quê nhà của bọn họ, nữ phụ liền thích một người trong số đó.

Bởi vì trong lòng nữ phụ có người đàn ông của mình, cho nên sau khi biết được người nhà sắp xếp chuyện hôn sự thì cô ấy liền đi tìm nữ chủ để bàn bạc, kết quả nữ chủ lại lừa cô ấy, bảo nữ phụ dùng cái chết để đe doạ người nhà, không ngờ cuối cùng thật sự đi đời nhà ma.