Cô cúi đầu nghiêng người qua, nghe được hai người nói tối hôm qua gián điệp nào đó chạy trốn như thế nào, nếu như tối hôm qua bắt được lập công, lần này trở về khẳng định là có thể vào đảng.
Nhận được nước, cô đi theo phía sau hai người, phát hiện bọn họ cũng nằm giường ở đây, cách cô một buồng xe.
Dọc theo đường đi cô đặc biệt cẩn thận, sau khi vào buồng xe, ngâm xong yến mạch, đậy lại nắp vò sứ tráng men, đi buồng xe phía sau rửa tay, lơ đãng đi ngang qua buồng xe của bọn họ, hai người đã nằm ngủ trên giường rồi.
Cũng đúng, đuổi theo cô cả một đêm, không mệt mới là lạ.
Trái tim treo lên của cô tạm thời để xuống, từ phòng vệ sinh đi ra, một đứa con nít hai ba tuổi chạy tới, đặt mông ngồi ở trên chân cô.
Cô cúi đầu, đứa bé đang ngửa đầu cười với cô, ánh mắt sáng lấp lánh như vì sao.
"Mẹ!"
Kiều Tĩnh An nhìn chung quanh một chút, hai bên cũng không có người.
"Buông ra, mau trở về tìm cha mẹ cháu đi, cô phải đi."
Đứa con nít ngược lại càng ôm chặt cô hơn.
Ngẩng đầu lên, "Mẹ ôm con."
Muốn gọi người lại sợ bị hai người phụ nữ Hồng tụ tiêu(1) chú ý, chỉ có thể ôm cậu bé.
(1)Hồng tụ tiêu: miếng vải in khẩu hiệu buộc ngay ống tay áo.
Đứa trẻ đặc biệt thức thời, thấy cô muốn ôm mình, vội vàng giang hai tay, ôm cổ cô.
Kiều Tĩnh An đi ngang qua hai bên buồng xe, cố ý mỗi một buồng xe dừng lại chốc lát, phần lớn người liếc nhìn cô và đứa trẻ, không một người gọi cô lại, ngược lại đứa trẻ trong ngực hưng phấn cái mông nhỏ uốn tới ẹo lui kêu mẹ.
Cho dù đứa trẻ không mập, Kiều Tĩnh An cũng có chút ôm không nổi, chuẩn bị đi đến buồng xe trước mặt tìm tiếp viên, nào ngờ đi được hai bước, đứa trẻ chu mỏ, "Mẹ, con đói bụng rồi."
Thế là lúc này, Kiều Tĩnh An ôm đứa trẻ trở về buồng xe của mình, trái cây yến mạch đã pha xong, vào lúc này còn hơi nóng.
Kiều Tĩnh An ôm đứa trẻ ngồi ở trên chân mình, một tay ôm cố định trên người cậu bé để nó đừng lộn xộn, cầm ra một cái muỗng gỗ sạch sẽ, thổi nguội đút cho nó ăn.
Ở nhà cô chính là đối phó với em gái họ thích động đậy như thế.
Trái cây yến mạch là cô tự làm, năm ngoái đặc biệt ở trong đất ruộng phần trăm của mình trồng một phần yến mạch, yến mạch thu được cỡ một bao bố nhỏ.
Yến mạch thu được toàn bộ đều dùng chày cán bột nghiền thành yến mạch vụn, bỏ ở trong bếp đất nướng chín, táo khô lê khô hay các loại quả hay gặp, cộng thêm một ít hạt khô như đậu phộng, hạt điều, cuối cùng trộn chung tất cả chúng lại.
Ở niên đại này, một phần trái cây yến mạch vụn như vậy cho dù có tiền cũng không mua được. Sau khi trái cây yến mạch vụn làm ra, cô em gái họ và em trai họ nhà mợ đều đặc biệt thích ăn, em trai họ không thích ăn sữa bột, cô cố ý rót sữa lúa mạch trộn chung vào điều chỉnh khẩu vị cho cậu bé.
Thứ bây giờ cô pha chính là bỏ sữa bột vào cho nên con nít rất thích ăn, Kiều Tĩnh An không nhịn được nhỏ giọng nói, "Ăn giống như con heo nhỏ vậy, khẩu vị tốt như thế mà sao gầy vậy."
Ở trong mắt Kiều Tĩnh An, cho dù ở niên đại này, điều kiện gia đình tốt một vài đứa nhỏ cũng nuôi không tệ. Nhà cậu ô đi làm ở bệnh viện, điều kiện coi là không tệ, mợ không chuyển hộ khẩu, ở đại đội còn có thể nhận khẩu phần lương thực, em trai em gái họ bất kể trên người mập hay gầy, trên mặt đều có một chút bụ bẫm.
Đứa bé này nhìn quần áo trên người cũng coi là đồ tốt, ngay cả một miếng vá cũng không có. Nhìn điều kiện gia đình cũng không tệ, nhưng mà trên người lại rất gầy yếu, sắc mặt cũng có chút vàng.
Ăn xong nửa vò yến mạch ngâm, đứa trẻ còn có chút chưa thỏa mãn, còn gắng sức nhìn vào trong vò, Kiều Tĩnh An lau miệng cho cậu bé xong, lúc ôm cậu bé cũng không dám chặn bụng nó, sợ nó nôn ra.
"Đi, chúng ta đi tìm tiếp viên, để cho bọn họ tìm cha mẹ cho cháu."
Đứa trẻ ngẩng đầu lên, đầu quay ra bên ngoài, vui vẻ hô, "Cha, mẹ cho con ăn đồ ngon."
Kiều Tĩnh An nghiêng đầu, thấy một một người mặc quân trang cao một mét tám, dáng người cao to, ngũ quan đoan chính, vừa nhìn là biết không bình thường, người tựa vào trên buồng xe, khoanh tay, nhìn nàng, mắt nhìn người đặc biệt mang tính xâm lược.
Không biết anh dựa vào ở nơi đó nhìn bao lâu rồi.