Sau khi ăn chiều, ánh đèn trong toa xe tối sầm lại, Kiều Tĩnh An nhạy bén phát hiện ánh mắt lúc có lúc không của hai người phụ nữ toa kế bên, vẫn luôn nhìn bên này không rời.
Cô giả vờ không nhìn thấy, cùng đứa bé thứ ba vui chơi, đứa bé không lo âu cười hihi haha.
Tại sao đáng yêu như vậy chứ.
“Mẹ ơi, con muốn đi tiểu.” Đứa bé trong lòng ầm ỉ bò lên.
Hai tay cô ôm đứa bé thứ ba đi, ra khỏi toa xe, một lát ôm trở lại, đứa bé quen thuộc bò tới trong lòng cô.
Mặc dù trong nghĩ đứa bé này từ nhỏ không có mẹ, phải tốt với nó một chút, nhưng lúc này trong lòng cô thực sự hơi hoang mang.
Sao cô làm mẹ người ta thông thạo như vậy?
Trong xe không có đèn, một chút ánh đèn lờ mờ trong hành lang chiếu vào, Hạ Huân đưa lưng về phía cô, che dấu nụ cười lộ ra trên gương mặt trong bóng tối.
Con trai giỏi, biết làm việc đó.
Một buổi tối trôi qua, giữa mùa hè chen chúc trên xe lửa, mùi trên cơ thể thật khó chịu.
Kiều Tĩnh An thức dậy, nhanh tay nhanh chân đi tới nhà vệ sinh phía sau toa, đóng cửa lại, lách mình vào chỗ trống, tắm thật kĩ một lần.
Qua một lúc, cô mở cửa nhà vệ sinh, bưng một chậu nước nóng bằng sứ đi ra, đứa bé đó cả ngày bám lấy cô, phải lau cho nó một chút, cơ thể đã chua hôi rồi.
“Dậy rồi à?”
Đứa bé đã tỉnh dậy, mơ mơ màng màng ngồi ở đó, nhìn thấy cô đi tới, nó nhếch miệng mỉm cười, lông mi dài chớp chớp, giống như cánh con bướm lay động muốn bay.
“Mẹ ơi, con đói rồi.”
Kiều Tĩnh An ẵm đứa bé từ giường giữa đặt xuống giường dưới. Giường dưới là giường của Hạ Huân, lúc này anh không ở đó, đoán chừng là mua đồ ăn sáng rồi.
“Không gấp, rửa mặt trước rồi ăn sáng.”
Chăm sóc em gái đã quen tay, cô nhanh nhẹn lột quần áo của đứa bé không giống như một cô nương chưa kết hôn sinh con.
Đứa bé thứ ba không biết mẹ muốn làm gì, nhưng vô cùng phối hợp duỗi thẳng cẳng, vểnh mông ra, trong giây lát thì bị lột sạch rồi.
Cô lấy một chiếc khăn màu hồng nhạt mới, rửa mặt cho đứa bé trước, gặp đứa lớn và đứa thứ hai cũng tỉnh rồi, tiện lau chùi mặt cho chúng. Tiếp theo mới chà xát cơ thể cho đứa bé thứ ba.
Mồ hôi trên cơ thể đã lau sạch, đứa thoải mái cứ nói lẩm bẩm.
Chiếc khăn ném vào trong chậu, đứa lớn nhìn thấy hiểu chuyện lấy chậu nước dơ đi đổ, lúc quay về khăn cũng được giặt vắt khô nước rồi.
“Mẹ ơi, con đói rồi.” Đứa bé thứ ba lại vỗ vỗ bụng, uất ức lắp bắp nhìn cô/
“Đợi chút nữa, cha con về ngay đó.”
Đứa bé thứ hai chớp mắt một cái, “Mẹ, sáng nay chúng ta ăn gì đó? Vẫn ăn sốt thịt bò sao?”
Kiều Tĩnh An liếc nhìn nó một cái, “Cha con mua cái gì chúng ta ăn cái đó.”
Đứa thứ hai là một người hướng ngoại, quỳ gối trên giường nhào tới ôm eo cô, “Cơm trên xe không ngon.” Cha nó dẫn hai anh em bọn họ xuống Nam đón anh cả, trên đường đi đều ăn cơm trên xe, nó cũng ăn đủ rồi.
Hạ Huân đi vào, “Không ngon thì đừng ăn, bây giờ bên ngoài nhiều người cơm ăn không đủ no, con tiết kiệm mấy bữa cho người khác ăn đi.”
Đứa thứ hai cười hihi, “Ai nói con không ăn chứ, con thích ăn lắm.”
Hạ Huân cực kỳ hiểu thằng con của mình, tùy nó làm, không quan tâm nó.
Hạ Huân đem trở lại một hộp cháo, còn có sáu cái bánh bao hai vị, dùng bột bắp và bột mì trộn chung lại. Thời đại này máy móc mài bột không ổn, đặc biệt là bột bắp, cảm giác rất thô.
Hạ Huân không khách sáo mở nửa hộp sốt thịt bò tối qua còn lại, đứa bé thứ hai lấy bánh bao bắt chước cha nó, muốn bỏ thật nhiều sốt thịt bò lên bánh bao, đứa lớn cũng lặng lẽ đưa bánh bao tới, nó cũng muốn.
Cổ của đứa thứ ba vươn dài ra, Hạ Huân vốn không để ý đến nó.
Kiều Tĩnh An suy nghĩ một lúc, lấy bao vải bố, lại tìm thấy một lọ nước sốt cà chua đóng hộp với một lọ rau cải muối ớt.
“Các con ăn ít nước sốt thịt bò, trong đó bỏ nhiều ớt, thử gắp rau cải muối ớt ăn đi, rau cải muối ớt này chọn loại rau mềm nhất, rất mềm đó.” Kiều Tĩnh An mở nắp ra.
Đứa thứ hai nhìn thấy rau cải muối ớt trong hộp, bọc dầu đỏ rắc mè trắng bên trên, không giành sốt thịt bò với cha mình nữa, trực tiếp ôm hộp rau cải muối ớt tới, ăn với bánh bao, cắn một cắn thật lớn, vừa ăn vừa nhìn Kiều Tĩnh An cười.