Chương 37: Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào

----

Anh có dáng người tráng kiện, cánh tay rắn chắc, cộng thêm những hình ảnh mà cô nhìn thấy vào tối hôm qua, cái dáng vẻ của anh trông hoàn toàn không có vẻ như có vấn đề gì về thể chất cả?

Nhưng cũng có một số người bề ngoài thì hùng hổ, bên trong lại yếu xìu, nếu như phương diện đó thực sự có vấn đề thì việc chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi thì sẽ không chắc là đánh giá được đúng.

Cuộc đấu tranh vật lộn trong lòng Cố Chi Nghiên cứ thế diễn ra rất lâu, nhưng vẫn không có kết quả.

Mà mấy chuyện kiểu như vầy cô cũng ngại hỏi thẳng, bởi vì chuyện này dù sao cũng liên quan tới lòng tự trọng của một người đàn ông, vậy nên cô vẫn phải quan sát và thăm dò thêm.

Nghĩ vậy cô nhanh chóng thu lại những dòng suy nghĩ của mình, sau đó nhìn người đàn ông rồi cười nói:

“Được, vậy anh cứ ghép giường tiếp đi, em đi nấu cơm.”

An Tĩnh Nguyên nhìn thấy Cố Chi Nghiên đi ra khỏi gian nhà chính rồi mới nghĩ tới vừa nãy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình rồi bày ra đủ loại sắc thái biểu cảm, anh quay ngay sang hỏi An Tĩnh Hân:

“Mặt của anh có dính gì sao?”

An Tĩnh Hân nghía đi nghía lại một hồi rồi lắc đầu nói:

“Đâu có dính gì đâu, sao vậy ạ?”

An Tĩnh Nguyên hơi nhíu mày:

"Vậy tại sao vừa rồi chị dâu em lại nhìn anh như vậy?”

“Không biết nữa."

Phản ứng của An Tĩnh Hân có chút chậm chạp, đến tận giờ cô ấy còn không biết vì sao tự nhiên cô lại có thêm một chị dâu nữa là, thế nên làm sao mà cô có thể biết Cố Chi Nghiên cứ nhìn mình như vậy chứ.

Nhìn thấy cái kiểu ngờ nghệch chẳng biết gì của em gái mình, An Tĩnh Nguyên chỉ đành từ bỏ cái ý định tiếp tục hỏi chuyện của mình lại.

. . . . . . . .

Mặc dù thời điểm này đang là vào mùa vụ xuân, nhưng hôm nay là cuối tuần, vì vậy các thành viên trong nhóm không cần phải đi làm vào buổi chiều.

Sau khi An Tĩnh Nguyên dựng chuồng gà đóng ván giường xong, Cố Chi Nghiên đã đi theo anh dọn dẹp bày trí gọn gàng lại phòng ốc và căn phòng để đồ kia.

Không động tay vào thì thôi, vừa động vào cái là bận bịu một phát tới tối.

Ăn tối xong xuôi Cố Chi Nghiên đi tắm, khi cô đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Hà Lệ Xu đang gọi An Tĩnh Nguyên vào trong phòng của bà một cách vô cùng cẩn trọng bí mật.

Vì An Tĩnh Hân lúc này đang bật đèn ở gian nhà chính khâu giày, cho nên Cố Chi Nghiên cũng khó lòng đi đến trước phòng bà nghe lén được, vì vậy cô chỉ đành trở về phòng mình trước.

Nhìn mấy tấm ván đóng giường của người đàn ông ở trong góc phòng, cô nheo mắt lại và nhanh chóng thay bộ đồ ngủ rộng rãi của mình ra rồi mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng mà bình thường người đàn ông hay mặc.

Sau đó cô cầm một chiếc gương nhỏ lên tự mình ngắm nghía trong phòng, chiếc áo ba lỗ này của người đàn ông có độ dài vừa đủ để che đi phần mông của cô, trông rất xôi thịt, nếu là người đàn ông bình thường mà nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ không kìm chế được bản thân mình, nhưng nếu anh có thể khống chế được thú tính trong mình thì anh ít nhiều gì cũng đáng để người ta phải đặt nghi vấn.

Sau khi thay chiếc áo đó xong, cô đợi một lúc cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Khóe môi Cố Chi Nghiên hơi cong lên thích thú, sau đó cô xách theo đèn dầu đi tới mở cửa cho anh, khi vừa nhìn thấy người đàn ông đó cô liền hỏi:

"Vừa rồi mẹ gọi anh đến phòng làm gì đấy?"

Ánh lửa từ ngọn đèn dầu sáng rực trước mắt anh, khiến An Tĩnh Nguyên vừa hay chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy dáng vẻ khi mặc áo ba lỗ trên người cô.

Cô có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, chiếc áo ba lỗ kia ở trên người vừa rộng vừa thoáng, lại cộng thêm mái tóc hơi ướt buông rối trên bờ vai mảnh mai, nó cứ nửa kín nửa hở mà che đi một nửa khung cảnh trên ngực kia, độ dài của chiếc áo ba lỗ chỉ dài quá hông, cho nên vừa hay tôn lên đôi chân thon dài bên dưới, lúc này nó càng trông thon thả lạ thường.

Chỉ là những cử chỉ động chạm đơn giản mà đầy gợi cảm này đã khiến người ta bùng lên ngọn lửa điên cuồng hừng hực.

An Tĩnh Nguyên ngạc nhiên tột độ, ngay lập tức đánh mắt nhìn sang chỗ khác, sau đó anh giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà bước vào bên trong.

“Không có gì đâu, mẹ chỉ là đi lấy một món đồ bảo anh đưa cho em thôi.”

Lúc hai người cọ xát vai với nhau, Cố Chi Nghiên thoáng thấy vẻ hoảng loạn trong mắt của người đàn ông.

Cô buồn cười sau đó đặt đèn dầu sang một chỗ khác, ngay sau đó cô chìa tay ra nói:

“Là cái gì ấy, đưa em xem nào!”

Người phụ nữ đứng ngay trước mặt mình với một khoảng cách rất gần, hơn nữa từ cơ thể cô lại toát ra một mùi hương xà phòng thoang thoảng cứ tràn vào trong chóp mũi khiến An Tĩnh Nguyên vội vàng nín thở, anh nhanh chóng lấy đồ ra rồi đặt vào lòng bàn tay cô.

“Là một chiếc mặt dây chuyền ngọc.”