----
Cố Chi Nghiên nhìn anh và hơi nhướng mày.
"Ngủ trong phòng của em là được, chứ anh ngủ ở căn nhà đó đến giường cũng là dùng vài tấm gỗ ghép lại, ngủ cũng có ngon đâu!”
An Tĩnh Nguyên hơi sững sờ một chút, anh nhìn vào đôi mắt cười của cô, bỗng chốc có cảm giác hôm nay cô mua nhiều gà giống như vậy có phải là đang có mục đích gì không?
Cho nên anh mãi không nói tiếng nào, Hà Lệ Xu thấy vậy cười nói luôn:
“Được đấy, căn phòng kho đấy nằm ở phía sau cửa, lại ở cạnh núi, với cả bình thường cũng không có mấy ai đến nhà ta làm gì, mà có đi chăng nữa cũng chẳng có ai khi không lại đi đến chỗ đấy!”
Với cả hai người bọn họ đã kết hôn được vài ngày rồi, nhưng vẫn tách ra ngủ riêng, Hà Lệ Xu nghĩ tới sự lo ngại của con trai mình nên cũng không tiện nói, nhưng bây giờ Cố Chi Nghiên đã chủ động nói vậy rồi, với tư cách là một người mẹ, bà đương nhiên hy vọng hai người họ ở chung phòng rồi nhanh chóng sinh con đẻ cái.
“Anh thấy sao?"
Cố Chi Nghiên hỏi thẳng người đàn ông của mình.
An Tĩnh Nguyên ho nhẹ một tiếng, khóe môi mấp máy nói:
"Xét lại thì cái căn phòng kia của anh ở vị trí quá gần nút, vì vậy cứ hễ mưa xuống sẽ rất ẩm ướt, như vậy gà cũng bị chết, vậy nên cứ đợi anh dựng chuồng gà xong xuôi đã rồi tính tiếp cũng không muộn.”
Nhìn thấy chóp tai của anh ta từ từ đỏ lên, khóe môi Cố Chi Nghiên hơi cong lên.
"Vậy thì anh phải nhanh lên, mấy ngày nữa em còn muốn nuôi thêm mấy con vịt nữa đó, kiểu gì căn phòng ấy của anh cũng phải dùng đến thôi.”
An Tĩnh Nguyên nghẹn ứ khựng lại, cô ấy vậy mà còn muốn nuôi thêm vịt sao?
Làm như nhất định phải dùng căn phòng đó của anh vậy.
Anh khẽ nuốt xuống một ngụm, sau đó vẫn gật đầu nói:
“Được.”
Ngay sau đó, Hà Lệ Xu gọi An Tĩnh Nguyên ăn cơm tối, sau khi ăn xong An Tĩnh Nguyên lại quay về căn phòng để đồ của mình để thay quần áo chuẩn bị đi họp.
Cùng lúc đó Cố Chi Nghiên như nghĩ ra điều gì đó nên cô cũng đứng dậy đi về phòng tìm một chiếc đèn pin mang sang đưa cho anh.
Ấy vậy mà khi cánh cửa phòng vừa được đẩy ra, ngàn vạn lần không ngờ cô có thể nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho người ta phải choáng ngợp mà phụt máu mũi.
Người đàn ông trong phòng lúc này vải không đủ che thân, với bờ vai rộng rãi cùng cánh tay với cơ bắp cuồn cuộn, tất cả tạo lên một sức mạnh khỏe khoắn, tráng kiện mà rắn chắc, dưới bụng múi nào ra múi nấy, đầy sự đẹp mắt và hoang dã, đúng là mê hoặc lòng người.
Phần dưới của anh cũng chỉ mặc độc một chiếc quần lót, nó không phải cái loại quần lót rộng thùng thình thường bán ở các phiên hợp tác xã, mà đây là loại quần bó sát, đặc biệt là cái nơi ba chấm kia…
Nó phồng lên đến phát ngại…
Sống cả đời người rồi, nhưng Cố Chi Nghiên chưa bao giờ nhìn thấy cái cảnh tượng nào nóng mắt tới mức này.
Mặc dù cô và An Tĩnh Nguyên cũng thân thuộc với nhau, nhưng cô chưa hề được chứng kiến bộ dạng này của anh.
Sự tác động do bữa tiệc thị giác đó gây ra khiến cho cô trong chốc lát chết lặng tại chỗ, trên mặt cũng không khỏi nóng như lửa đốt.
Còn An Tĩnh Nguyên bên này bị cô nhìn chằm chằm như vậy thì cũng xấu hổ không thôi, anh ngay lập tức “khụ” lên một tiếng ngại ngùng sau đó nhặt vồi quần áo lên che cơ thể.
“Sao em lại đi qua đây, cũng chả gõ cửa gì cả.”
Cố Chi Nghiên cố ổn định lại tinh thần, cô vội quay mặt đi, sau đó đầy lúng túng đưa thứ đang cầm trong tay cho anh.
"Em nghĩ cuộc họp tối nay có thể sẽ kéo dài rất lâu cho nên em mới mang đèn pin đến cho anh, nếu không sẽ khó đi lúc trời tối.”
Nói xong câu này, trái tim nhỏ bé của cô cũng đập loạn xạ, việc cô xông vào phòng cũng không thể trách cô được nha, vì ai mà ngờ chỉ mới một phút thôi mà An Tĩnh Nguyên đã có thể lột sạch được quần áo của mình rồi chứ?