----
An Tĩnh Nguyên "ừ" một tiếng rồi nhanh chóng rời phòng bếp trở về phòng, tìm một hồi mới thấy, anh cầm khăn mặt của cô quay trở lại.
Vừa bước vào phòng bếp đã nghe thấy tiếng "Bụp" phát ra từ phòng tắm, cùng với đó là tiếng la sợ hãi của phụ nữ.
Sắc mặt An Tĩnh Nguyên thay đổi, anh đẩy cửa phòng tắm ra theo bản năng, khi tầm mắt va phải cơ thể trắng bóng của người phụ nữ trên sàn nhà, con ngươi anh co rụt lại, lập tức lùi ra ngoài.
Anh lúng túng một lúc, rồi cắn nhẹ môi, giọng nói khàn khàn hỏi: "Cố Chi Nghiên, em sao rồi?"
Cố Chi Nghiên quá bất cẩn, lúc ở trong phòng tắm, cô vừa quay người thì bất ngờ bị ngã.
Mặc dù không đau, nhưng không hiểu sao, lúc nãy khi nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông, suy nghĩ của cô lại thay đổi, cô than thở:
"Em bị trượt chân, hình như phần lớn bên hông bị đập xuống rồi, không bò dậy nổi, anh vào đây kéo em dậy được không?"
Trong giọng nói yêu kiều mềm mại có những tiếng rên rỉ, khiến người nghe không thể không nhớ tới cơ thể duyên dáng ban nãy của cô, nét mặt An Tĩnh Nguyên hơi căng thẳng, anh lắc lắc đầu, vội vàng nói:
"Em chờ một lát, anh đi gọi Tĩnh Hân vào giúp em."
Cố Chi Nghiên nghe vậy thì phát bực, người đàn ông nãy thấy cô mà cứ như thấy quỷ ấy, việc này mà cũng phải gọi An Tĩnh Hân, trong lòng cô hậm hực:
"Không cần gọi đâu, lúc nãy em ấy đã ngủ rồi, anh ném khăn mặt vào đây, em tự dậy."
An Tĩnh Nguyên vểnh tai lên nghe, hình như bên trong có tiếng động, tiếng người phụ nữ rên rỉ vẫn chưa dứt, nghe có vẻ như là định đứng lên thật.
"Được rồi." Anh nắm chặt khăn mặt trong tay, từ từ lùi về phía cửa phòng tắm, anh nín thở, rồi vươn một tay đưa khăn vào:
"Nếu không mặc đồ được thì để anh gọi Tĩnh Hân."
Cố Chi Nghiên rút chiếc khăn tắm trên tay với vẻ mặt khó chịu, giọng không vui nói:
"Đừng làm phiền người khác, lát nữa anh đỡ em vào phòng là được rồi."
Cổ họng An Tĩnh Nghiên nóng lên, anh gật đầu:
"Em mặc xong thì gọi tôi."
Tiếng sột soạt truyền ra từ trong phòng tắm, hương xà phòng ngào ngạt kia lại bắt đầu tấn công đầu mũi anh, không hiểu sao trong đầu An Tĩnh Nguyên lại hiện lên hình ảnh trần trụi của người phụ nữ, cứ như nó đã bén rễ trong đầu anh.
Một lúc lâu sau, bên trong mới phát ra tiếng vỗ tay.
An Tĩnh Nguyên xoay người đẩy cửa đi vào, thấy Cố Chi Nghiên đang nhăn mày cau có đỡ eo, anh khẽ ho: "Ở chỗ tôi có Chính Cốt Thủy(*) , lát nữa tôi đưa cho em."
(*): tên thuốc một loại thuốc của TQ
Cố Chi Nghiên lườm người đàn ông, ánh mắt anh như đang cố hết sức tránh né, ánh mắt cô chuyển đi chỗ khác, cô gật đầu, rồi được người đàn ông đỡ vào phòng.
Đây vốn là phòng của An Tĩnh Nguyên, người đàn ông mở ra ngăn tủ mà thường ngày anh vẫn dùng, lấy lọ Chính Cốt Thủy đưa cho cô:
"Thuốc này dùng rất hiệu quả, xoa một lát thôi là có thể mai sẽ đỡ."
Cố Chi Nghiền trợn mắt nhìn lọ thuốc anh đưa:
"Đừng nói là anh muốn em tự bôi vết thương ở sau lưng đấy nhé?"
An Tĩnh Nguyên nghẹn họng, anh chưa kịp đáp lại thì người phụ nữ đã nói: "Không phải là anh lại định gọi Tĩnh Hân tới bôi thuốc cho em nữa chứ?"
"Không có." An Tĩnh Nguyên nhướng mày:
"Nếu em không ngại thì tất nhiên anh sẽ không để bụng."
Cố Chi Nghiên hừ một tiếng không đáp lại anh, cô nằm xuống giường rồi nói:
"Anh bôi giúp em."
An Tĩnh Nguyên ậm ừ, sau đó cũng ngồi xuống giường, anh từ từ kéo chiếc áo ngủ rộng thùng thình của người phụ nữ lên, nhìn thấy vòng eo thon nhỏ, hơi thở bình tĩnh thường ngày giờ cũng hơi khựng lại.
Nhưng người đàn ông đã học được cách nhẫn nhịn và tự kiềm chế từ lâu, nên chỉ thở dài một hơi rồi khôi phục lại thái độ bình thường, anh đổ thuốc ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa lên lưng người phụ nữ.
Da thịt phụ nữ mềm mại, mịn màng tinh tế , cảm giác rất thật, đột nhiên anh có phần si mê, trong con ngươi cũng nhuốm màu tình dục, nhưng vừa nghĩ tới hôn lễ bất ngờ đường đột kia, anh rất sợ cô sẽ hối hận, người đàn ông lại gắng gượng tìm cách nhịn xuống.
Sau khi xoa xong, thấy Cố Chi Nghiên nhíu mày đau đớn, anh không nhịn được mà nói:
"Nếu đau quá thì mai đi bệnh viện khám xem."
Cố Chi Nghiên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh, cô cắn môi:
"Chắc chắn phải đi bệnh viện, em phải đến bệnh viện khám miệng."
An Tĩnh Nguyên nghe vậy bật cười:
"Sao không khám eo mà lại khám miệng?"
Cố Chi Nghiên hậm hực:
"Đương nhiên là em phải khám xem rốt cuộc là miệng em có vấn đề gì, nếu không thì sao ngã mạnh đến thế mà chẳng thấy một cái hôn nhẹ vậy?"