----
"Mẹ, chỉ thiếu 30 đồng thôi đúng không?"
Hầu Tú Anh không trả lời cô, chỉ bình tĩnh nhìn Lưu Hồng Hà:
"Lưu Hồng Hà, bà cố ý sao? Nếu bà đã không muốn cho chậm thêm vài ngày thì sao không nói thẳng với tôi từ hôm qua?"
Cố Minh Kiệt cũng nói theo bà: "Mẹ, bà ta cố tình đó, nếu không thì sao lại đích thân tới đây lấy tiền, đáng ra chúng ta nên lường trước từ hôm qua rồi."
Cố Minh Dũng cũng đáp:
"Dì Lưu, nếu hôm qua dì nói không đồng ý thì hôm nay chúng tôi cũng sẽ gom đủ tiền cho dì bằng mọi giá, nhưng bây giờ dì mới nói, vậy phải chờ chúng tôi gom thêm đã."
"Tôi không quan tâm."
Ánh mắt Lưu Hồng Hà sắc bén, không hề nhúng nhường:
"Tôi chỉ biết là nhà họ Cố các người hủy hôn lễ, phải trả lại tiền sính lễ ngay lập tức, nếu không tôi sẽ lên huyện tố nhà các người lừa tiền sính lễ."
Một từ "lừa" này đã chọc giận Hầu Tú Anh, bà chỉ vào Triệu Khang Vân chửi mắng:
"Lưu Hồng Hà, bà nói chuyện phải có lương tâm, sao cuộc hôn lễ này lại bị hủy bỏ thì phải hỏi con trai bà, nếu bà dám tố chúng tôi lừa tiền thì tôi cũng dám tố Khang Vân nhà các ngươi quan hệ nam nữ bất chính!"
Lưu Hồng Hà biết muốn tố người khác thì phải có chứng cứ, chuyện lúc trước Khang Vân đến bệnh viện ngoài Cố Minh Kiệt ra thì chẳng ai thấy cả, bà có thể giở trò gì chứ?
Nghĩ vậy, bà ta ưỡn thẳng lưng:
"Đi đi, bà đi tố thì phải có chứng cứ, dù sao hôm đó nhà chúng tôi cũng bị Cố Chi Nghiên nói bậy nói bạ phá hoại rồi, chẳng sợ các người đi tố đâu."
"Nói tóm lại, mời các người trả tiền lại ngay cho tôi, không được thiếu một xu!"
Hầu Tú Anh nhìn bà ta la lối om sòn sắc mặt xấu xí thì tức giận đến nỗi muốn bước đến tát bà ta, nhưng bây giờ họ đang là bên nợ tiền, nói gì đi nữa thì cũng đuối lý vài phần.
Bà cắn răng nhịn cơn tức trong lòng, quay đầu lại nói với Cố Minh Dũng:
"Minh Dũng, bây giờ con đi hỏi chỗ chú Đường của con xem có tiền không cho nhà mình mượn có việc gấp."
Cố Minh Dũng gật đầu, đang định cất bước đi ra ngoài thì bị An Tĩnh Nguyên nãy giờ vẫn không nói gì kéo lại, ánh mắt An Tĩnh Nguyên trong trẻo mà lạnh lùng, anh nghiêm nghị nói:
"Anh cả, anh không cần đi, em có tiền."
Cố Chi Nghiên nghe vậy thì quay sang nhìn An Tĩnh Nguyên, nét mặt sững sờ, anh có tiền từ bao giờ thế?
An Tĩnh Nguyên nhìn cô ngây dại ngơ ngác thì cười cười, rồi bước lên móc ba tệ trong túi ra đưa cho Hầu Tú Anh:
"Mẹ, đây là số tiện con tự dành dụm mấy năm nay, lúc đầu con định lúc về sẽ đưa cho mẹ, không ngờ bây giờ đã có tác dụng rồi."
Hầu Tú Anh đơ ra một lát, bà không quan tâm gì tới mấy lời khách sáo, nhanh chóng cầm lấy đưa cho Lưu Hồng Hà, nghiến răng nói:
"Lưu Hồng Hà, tôi sẽ nhớ các người, cầm tiền rồi cút mau lên!"
Hôm qua Hầu Tú Anh biết lúc nhà họ Cố kết hôn đã phải đào sạch của cải trong nhà, còn chuyện bên nhà họ An thì bà ta cũng đã nghe từ lâu nay, ai ngờ bây giờ An Tĩnh Nguyên lại có thể có tiền được chứ?
Vốn dĩ bà ta còn định mượn chuyện này để làm nhục nhà họ Cố, nhưng không ngờ lại bị bọn họ phá bĩnh nhanh như vậy, bà ta nhận tiền, chẳng muốn nói nhảm với họ nữa:
"Được rồi, vậy chúng ta đã thanh toán xong."
Bà ta nói xong thì kéo con trai mình rời đi, ánh mắt Cố Chi Nghiên rung lên, cô hét thẳng về phía hai người đang định rời đi:
"Triệu Khang Vân, tôi còn có chuyện phải nói với anh."
Triệu Khang Vân nghe thế, sắc mặt anh ta có chút mừng rỡ, lúc quay đầu lại lại giả vờ tỏ ra nghiêm túc: "Chuyện gì?"
Cố Chi Nghiên tiến lên trước, ánh mắt liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, lạnh lùng đáp:
"Mẹ anh đã nói hai nhà chúng ta phải giải quyết sổ sách nhanh gọn dứt khoát luôn, cái thắt lưng và quần trên người anh đều là đồ trước đây tôi mua, bây giờ cảm phiền anh cởi hết ra đi!"