Chương 19: Thập Niên 70: Người Vợ Ngọt Ngào

----

Mồm năm miệng mười giải thích nghe có vẻ không thành thật, nhưng Cố Chi Nghiên cũng không trông cậy những người này sẽ chân thành chúc phúc bọn họ, "Đó là đương nhiên, tôi và Tĩnh Nguyên nhất định sẽ không ly hôn, nhất định sẽ sống hạnh phúc."

“Tĩnh Nguyên, anh nói có phải hay không?” Cô quay đầu hỏi người đàn ông.

“Ừ.” An Tĩnh Nguyên hờ hững nhìn một đám bà thím thích buôn chuyện, ngữ khí giễu cợt nói:

“Em sẽ không trốn chạy, anh sẽ không đánh em, chúng ta cũng sẽ không ly hôn.”

Cố Chi Nghiên mỉm cười, "Cho nên các thím, vẫn nên ăn kẹo mừng dính một chút thơm lây đi."

Cô nhanh chóng quay người lại, từ trong túi treo trên xe của người đàn ông lấy ra một nắm kẹo cưới, lần lượt nhét vào tay những người đó.

Mấy người nhìn vào ánh mắt âm trầm đen nhánh của An Tĩnh Nguyên, dáng vẻ anh như muốn gây khó dễ, nên bọn họ chỉ nhận đồ vật rồi vội vàng nói cảm ơn, sau đó tìm cớ rời đi trước.

Cố Chi Nghiên nhìn mấy người đó vội vàng rời đi, lập tức cúi gằm mặt, “Nhóm người này suốt ngày không làm việc gì, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, cũng không sợ bị cắt đầu lưỡi!"

Đáy mắt cô đỏ hoe, đôi má nhỏ nhắn phồng lên như một con thỏ đang giận dữ, An Tĩnh Nguyên giấu ý cười giữa hai lông mày:

“Em tức giận với bọn họ cái gì?”

Thấy anh vẫn còn cười được, Cố Chi Nghiên nhịn không được nói:

"Bọn họ nói khó nghe như vậy, anh không tức giận sao?"

Đáy mắt An Tĩnh Nguyên hiện lên một tia cười lạnh, "Nếu như anh dễ dàng tức giận như vậy, trước kia đã sớm tức chết rồi.

Chỉ cần chúng ta sống thật tốt, có lẽ có thể khiến bọn họ tức chết."

Thần sắc anh tự nhiên, lấy tâm trạng bình thường nhắc tới trước kia, Cố Chi Nghiên bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Hiện tại, phần lớn sự nhẫn nhịn của anh đều từ quá khứ bị khi dễ mà luyện ra, nhưng anh nói không sai, hiện tại chỉ cần hai người sống tốt, là có thể khiến những người đó im miệng!

Bởi vì trên đường trì hoãn chút thời gian, lúc hai người về đến nhà hơi trễ, An Tĩnh Hân và Hà Lệ Xu đang bận làm cơm tối trong bếp.

Nhà bếp nhỏ, hai người cũng bận bĩu, Cố Chi Nghiên không thể giúp được gì, vì vậy cô và người đàn ông cùng nhau sắp xếp đồ vật định ngày mai sẽ mang đến nhà họ Cố.

Dọn dẹp xong xuôi, cơm tối cũng đã chuẩn bị xong, trong nhà chính thắp một ngọn đèn dầu, bày một chiếc bàn vuông nhỏ và năm chiếc ghế đẩu, ngay cả bà cụ luôn ở trong phòng cũng ra dùng bữa tối cùng nhau. .

An Tĩnh Hân nhút nhát và không thích nói chuyện.

Từ ngày hôm qua, em ấy chỉ gọi Cố Chi Nghiên vài tiếng chị dậu liền không mở miệng nói nữa. Bà lão thì mắc chứng suy giảm trí nhớ nền cũng không nhận ra ai, cho nên trong suốt bữa ăn chỉ an tĩnh ăn cơm. Ngẫu nhiên chỉ có tiếng Hà Lệ Xu dỗ dành bà lão ăn cơm.

Cơm nước xong, trời tối hẳn, trời bỗng đổ mưa, lạnh buốt.

Phòng ở nhà họ An không tốt, trời vừa mưa rất dễ dột, An Tĩnh Nguyên nghĩ đến cái gì đó liền vội chạy vào phòng mới xem một chút.

Cũng may, phòng anh không bị dột, của hồi môn bên trong cũng không bị ẩm, anh kiểm tra lại từ trong ra ngoài, sau đó mới nhìn Cố Chi Nghiên, nói:

"Không có vô nước, buổi tối lúc em ngủ thì đóng cửa sổ lại, sẽ không có việc gì."

Cố Chi Nghiên sửng sốt, "Vậy anh không ngủ ở đây sao?"

An Tĩnh Nguyên nhướng mày, "Anh ngủ ở nhà chính."

Cố Chi Nghiên nghẹn lời, người đàn ông này có ý gì? Kết hôn lại không ngủ cùng cô?

Tuy rằng trước đây bọn họ không hiểu biết rõ ràng, kết hôn cũng đột ngột, đột nhiên ngủ chung như vậy cũng có chút kỳ quái, nhưng hiện tại bọn họ đã lãnh chứng, là vợ chồng, ngủ chung cũng không còn kỳ lạ nữa.

Chẳng lẽ anh không có ý nghĩ đó sao?

Cố Chi Nghiên là phụ nữ, loại chuyện này đương nhiên không thể hỏi thẳng, bằng không sẽ có vẻ cô rất đói khát, "Nhưng hôm nay trời mưa, bên ngoài gió lớn như vậy, em ngủ một mình có hơi sợ. "

Cô vừa nói xong, như muốn chứng minh lời nói của mình, bên ngoài gió thổi "Phần phật" một tiếng, giống như quỷ mị nức nở, trong đêm đen lạnh giá, làm người cảm thấy toàn thân run rẩy.

An Tĩnh Nguyên nghe thấy âm thanh cũng nhíu mày, anh liếc mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút, sau đó quay người nói: "Anh biết rồi, vậy em chờ một lát."

Nói xong, liền đi thẳng ra khỏi phòng.

Cảm thấy người đàn ông dường như đã hiểu được ám chỉ của mình, trái tim Cố Chi Nghiên đập thình thịch, không hiểu sao cô lại tới dáng vẻ lúc chiều của anh.

Nghĩ đến đôi vai dày rộng, tấm lưng chắc khỏe và cơ bụng săn chắc của anh, nghĩ đến cái hộp mà cán sự đã đưa cho bọn họ! ! !

Nghĩ nghĩ, cô nhanh chóng hành động, thu dọn giường ngủ, thay một tấm chăn bông màu đỏ mới tinh, chờ người đàn ông.

Sau khi thu thập xong, chẳng bao lâu bên ngoài có tiếng bước chân, Cố Chi Nghiên quay đầu lại thì thấy An Tĩnh Hân đang ôm một chiếc chăn nhỏ đứng ở trước cửa.

Em ấy mở to mắt nhìn qua, khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói: "Chị dâu, anh trai nói chị sợ, kêu em tới ngủ cùng chị."

Cố Chi Nghiên: ...