----
----
Cán sự cũng không phát hiện ra sự dị thường của anh, từ bên cạnh cầm một tờ tuyên truyền kèm theo cái áo mưa đưa qua, "Đơn tuyên truyền này cũng nên đọc, chúng ta đều phải hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia."
An Tĩnh Nguyên cảm giác bàn tay nắm chặt như phát lửa, nóng đến mức không dám nhận lấy.
Mặc dù anh và Cố Chi Nghiên vẫn luôn biết rõ, hai người chỉ tính là quen sơ, kết hôn cũng đột ngột, chẳng lẽ thật sự muốn cái kia sao?
Hình như có phần hấp tấp, anh vừa định cự tuyệt, thì bên cạnh có một bàn tay duỗi tới, nhanh chóng nhận lấy đồ vật.
"Được rồi, chúng tôi sẽ xem."
Cố Chi Nghiên mỉm cười đáp lại, nhìn người đàn ông lại chớp chớp mắt, hỏi anh:
"Anh nói đúng không?"
An Tĩnh Nguyên nghẹn lời, nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt cô, tựa như gió ấm tháng ba, khiến anh không hiểu sao lại cảm thấy cổ họng khô rát, chỉ đáp lại một cách mơ hồ.
Quên đi, cứ cầm thứ này đi trước, nói không chừng cuộc sống kết hôn lâu dài về sau, có thể dùng tới.
Cán sự cười một tiếng, nói chúc mừng.
Thủ tục xong xuôi, hai người bước ra khỏi Ủy ban Cách mạng, Cố Chi Nghiên trực tiếp đưa đồ vật phỏng tay kia cho người đàn ông, nhỏ giọng nói:
"Anh mau cất đi."
Thấy dáng vẻ giống như ăn trộm của cô, An Tĩnh Nguyên nhướng mày, đột nhiên cười một cái:
"Thứ gì cơ?"
Anh biết rõ còn cố tình hỏi, mặt mày làm bộ trêu ghẹo, gò má Cố Chi Nghiên nóng bừng, trừng mắt nhìn qua, "Anh quan tâm nó là thứ gì, dù sao em không có túi, anh mau cầm lấy."
Nói xong, cô nhanh chóng dùng đơn tuyên truyền cuộn vật kia thành một quyển, nhét thẳng vào túi quần của người đàn ông, "Cất đơn tuyên truyền của anh đi."
Tay cô bất ngờ đút đồ vật vào, khẽ chạm vào đùi anh, mang theo một xúc cảm khác thường, giống như một luồng điện, tâm tư trêu ghẹo ban đầu của An Tĩnh Nguyên bỗng chốc căng chặt, đầu óc cũng bối rối.
Thấy anh không nói nữa, Cố Chi Nghiên lại đem giấy chứng nhận kết hôn cũng như giấy khen trong tay cất đi, chớp mắt hỏi anh:
"An Tĩnh Nguyên, chúng ta đi chụp ảnh đi?"
An Tĩnh Nguyên lấy lại tinh thần, yết hầu lăn lăn, "Em muốn chụp ảnh?"
“Muốn nha.” Cố Chi Nghiên gật đầu, cô muốn lưu giữ tất cả những kỷ niệm với người đàn ông này, đặc biệt là hôm nay, “Đến lúc đó, em sẽ đặt ảnh kết hôn của chúng ta ở đầu giường.”
Vốn dĩ An Tĩnh Nguyên không muốn dây dưa mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng tưởng tượng đến bức ảnh chụp hai người đặt ở nơi đó, anh tựa hồ cảm thấy không tồi, liền cùng cô bước vào tiệm chụp ảnh.
Tiệm chụp ảnh vẫn giống như trong trí nhớ của Cố Chi Nghiên, là một phòng đơn với một thợ chụp ảnh, chỉ là trên tường treo rất nhiều ảnh, hầu hết đều là ảnh kết hôn.
Ảnh chụp phải mất hai ngày sau mới có, sau khi chụp xong đến lúc ra khỏi tiệm, An Tĩnh Nguyên liền lôi kéo Cố Chi Nghiên trực tiếp rẽ vào đường đến Cung Tiêu Xã [1].
[1] Cung Tiêu Xã (Hợp tác xã mua bán): là nơi chuyên cung cấp và tiêu thụ các loại mặt hàng, sản phẩm.
[1] Cung Tiêu Xã (Hợp tác xã mua bán): là nơi chuyên cung cấp và tiêu thụ các loại mặt hàng, sản phẩm.
Hôn lễ ngày hôm qua vội vàng đường đột, trước mắt trong đại đội có không ít người đang mắng mắt nhà họ Cố bị mù mới chọn nhà họ An, cho nên vào lễ lại mặt [2] An Tĩnh Nguyên hết sức cố gắng chọn lựa một số đồ tốt như mì hảo hạng, bột mì và một ít đồ nhỏ nhặt khác.
[2] Lễ lại mặt: vợ chồng sẽ đem lễ vật về gia đình nhà gái để cúng gia tiên cũng như thăm hỏi bố mẹ vợ.
[2] Lễ lại mặt: vợ chồng sẽ đem lễ vật về gia đình nhà gái để cúng gia tiên cũng như thăm hỏi bố mẹ vợ.
Sau khi xách theo một đống đồ từ Cung Tiêu Xã, Cố Chi Nghiên cuối cùng cũng nhận ra một vấn đề: điều kiện nhà họ An luôn không tốt lắm, An Tĩnh Nguyên lấy đâu ra nhiều tiền để mua mấy thứ này?
Cô muốn hỏi rõ sự tình nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông, nên cô uyển chuyển nói: “Mua nhiều đồ như vậy, mẹ em chắc sẽ mắng chúng ta lãng phí, hay là chúng ta trả lại một ít?”
Ánh mắt An Tĩnh Nguyên nghi hoặc nhìn về phía cô, "Mua đồ xong rồi thì lấy lý do gì trả lại?"
Đôi lông mi dài của Cố Chi Nghiên khẽ rung, "Nhưng mà, anh không cảm thấy cái này quá nhiều sao? Chúng ta có thể chừa một ít tiền về sau lại mua."
“Không nhiều lắm mà.” Khóe môi An Tĩnh Nguyên khẽ nhếch, ý cười trong mắt có vài phần trêu ghẹo, “Ngày hôm qua mẹ em đem khuê nữ bảo bối gả cho anh, không phải nên đáp lễ xứng đáng sao?”