Chương 8: Người Phụ Nữ Này Đang Câu Dẫn Hắn

Bất quá mặc kệ hắn có thời gian hay không, nhưng tóm lại hắn là để ý, cho nên mới bảo lũ trẻ đi bắt cá trích cho cô.

Đối với điểm ấy Tô Tình vẫn là rất vừa lòng.

Hôm nay nhân viên chuyển phát nhanh đưa đồ tới đây cũng không giấu được tin tức.

Trong thôn liền lại truyền ra, nói nhà họ Tô bên kia lại gửi cho Tô thanh niên trí thức đồ vật, có người nhìn thấy không chỉ có thư, còn có một cái bao lớn toàn đồ vật!

Có thể là gửi không ít đồ vật tới đây.

Làm cả một ngày, Thái Mỹ Giai kéo thân thể mệt mỏi về kí túc xá của thanh niên trí thức liền nghe được tin tức này .

Nguyên bản thân thể đã mệt nay lại càng thêm mệt!

Ông trời thật bất công, Thái Mỹ Giai tốt như vậy nhưng lại không gặp được cha mẹ tốt, cha mẹ cô trong mắt không hề có người con gái này, tất cả sự chú ý đều cho con trai của họ.

Từ khi cô xuống nông thôn tới nay đều là nhịn ăn nhịn mặc để tiết kiệm phiếu cùng tiền gửi về nhà, trong nhà cũng không cảm kích, còn ghét bỏ cô gửi quá ít về nhà.

Đâu được mệnh tốt như Tô Tình, không cần làm việc gì cũng được ăn sung mặc sướng.

Lại còn gửi một bao lớn toàn đồ vật tới đây, cũng không biết nhà họ Tô bên kia gửi đồ tốt gì đến, Thái Mỹ Giai có chút muốn đi qua chiếm tiện nghi.

Nhưng hiện giờ Tô Tình nhìn đến cô ta liền cùng cô ta đòi nợ, nghĩ đến đó Thái Mỹ Giai lại không muốn qua nữa.

Hôm nay buổi trưa cũng mới qua đó, tính đi tính lại, vẫn là từ từ hẵng đi tìm Tô Tình đi, cô cũng muốn nhìn xem rốt cục chị em tốt trong lời Tô Tình nói là gì.

Nếu trong lòng Tô Tình có người chị em tốt Thái Mỹ Giai này thì sẽ chủ động đưa đồ qua đây cho cô dùng!

Tô Tình nếu biết Thái Mỹ Giai có suy nghĩ như vậy, đại khái sẽ đẩy cô ta thật mạnh xuống hố phân cho cô ta tỉnh mộng nhanh một chút.

Chuyện nhà họ Tô bên kia gửi đồ tới đây cho Tô Tình cũng là chuyện mà mọi người trong thôn say sưa nói, mỗi tháng đều gửi, thật sự khiến người khác thổn thức cực kì a.

Vệ Thế Quốc làm việc cả một ngày, vừa về nhà liền nghe thấy vậy.

Lại thấy mọi người nói mẹ vợ hắn gửi cho hắn nhiều đồ tốt tới đây, mặt Vệ Thế Quốc vẫn không có cảm xúc.

Nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ nhiều, hắn nghĩ tới, hiện giờ nhà họ Tô bên đã gửi đồ vật tới rồi, người phụ nữ trong nhà lại muốn trở về nguyên dạng a?

Còn tưởng rằng có thể sống thêm mấy ngày thoải mái, không nghĩ tới nhà họ Tô bên kia đau lòng con gái, đồ vật nhanh như vậy liền gửi tới đây, nhưng từ thị xã xuống nông thôn thực sự không cần nhiều thời gian, đã thế còn rất nhanh là đằng khác.

Thôi thì kệ thôi, chuyện gì nên xảy ra thì ắt sẽ xảy ra, lo nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Không cùng bọn Vương Cương đi ra sông tắm rửa, hắn đi về nhà, bởi vì hắn còn lồng gà chưa làm xong, về phần tắm rửa buổi tối lại đi sau.

"Trở về sao? Tôi rót cho anh một chén sữa mạch nha, em của tôi gửi tới, anh mau uống nhanh đi." Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc nghe xong nhíu nhíu mày, cô đây là muốn làm gì? Tô Tình có tiền liền cho hắn uống sữa mạnh nha quý giá chừng này?

"Có chuyện muốn nhờ anh giúp một chút, uống nhanh a." Tô Tình đưa cho hắn nói.

Vừa nghe tới có chuyện, Vệ Thế Quốc lại càng không muốn uống, trực tiếp nhìn xem Tô Tình nói: "Có chuyện gì?"

"Không phải không lâu nữa sẽ thu hoạch bông hay sao? Trong nhà có gửi cho tôi phiếu bông, còn có phiếu vải, anh giúp tôi tìm người làm chăn bông mới đi? Mùa đông rất lạnh." Tô Tình cũng nói.

Vệ Thế Quốc có người quen, Tô Tình liền nhờ hắn hỗ trợ, còn muốn tự làm chăn để dày vò chính mình hay sao?

Đem tiền cùng phiếu đưa cho hắn, hắn liền có thể cho cô một chiếc chăn bông mới về đây.

Vừa nghe là việc này, trong lòng Vệ Thế Quốc nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn có chút cảnh giác nhìn Tô Tình: "Tìm người làm chăn bông cũng không dễ dàng."

Ơ, đây chính là đề phòng cô nha.

Tô Tình gật gật đầu, đáp: "Tôi biết không dễ dàng, nhưng tôi biết anh có biện pháp, hơn nữa tôi có tiền cùng phiếu, không khó tới mức đó."

Vệ Thế Quốc một chút cảm giác vui khi được lợi dụng cũng không có!

"Uống nhanh đi, lạnh rồi không dễ uống, mệt cả một ngày rồi, nên bồi bổ." Tô Tình đem một ly sữa mạch nha đưa tới bên miệng hắn giục hắn uống.

Bởi vì muốn làm Tô Tình bận bịu, cho nên Vệ Thế Quốc cũng không khách khí, trực tiếp nhận cốc sữa liền uống.

Mẹ nó, ngon như vậy!

"Uống ngon không? Tôi còn để trong ngăn tủ ở kia, anh muốn uống thì lấy ra ngâm, kẹo sữa cũng có, em tôi gửi gói tới đây." Tô Tình nói.

Nói xong cũng không đợi Vệ Thế Quốc đáp lời, Tô Tình lại lấy ra con tin(?), nói: "Đây là con tin, anh lấy tiền đi mua một ít về ăn cho đỡ thèm, còn dư lại chờ thu hoạch vụ thu lại mua để ăn, khi đó mệt mỏi, không ăn chút đồ tốt không được."

Tô Tình đưa cho hắn một ít con tin, còn dư lại liền thu để vào trong ngăn tủ , nhìn thấy dáng vẻ cô lải nhải lẩm bẩm, Vệ Thế Quốc niết con tin nghĩ muốn chất vấn người phụ nữ này một phen.

Trong nhà đã gửi tiền cùng phiếu cùng đồ vật tới rồi, cô còn bộ dạng này là muốn làm gì!

"Còn có phiếu lương thực, anh đi đổi chút gạo về, ăn gạo lứt không được ngon cho lắm, chờ đổi về rồi tôi nấu cơm cho anh ăn, bột mì cũng đổi luôn đi, đồ làm bánh bao cùng sủi cảo anh thấy đồ nào tốt thì đổi về."

"Đúng rồi, cha tôi ở trong thư nói, đợi đến lúc ăn tết thì có thể hay không xin phép nghỉ, cùng anh trở về cho họ nhìn xem." Tô Tình lải nhải lẩm bẩm, cuối cùng lại ném cho hắn một quả bom.

Vệ Thế Quốc không nói gì ngồi trong sân tập trung làm lồng gà, nhưng trong đầu lại văng vẳng những gì Tô Tình vừa nói.

Cô... Cô có phải hay không đang câu dẫn hắn!

Tô Tình mặc kệ hắn.

Vệ Thế Quốc trong lòng khẳng định oán thầm cô không ít, nhưng chỉ cần hắn cùng cô là vợ chồng rồi, vậy thì không có gì khó nói .

Cũng cho hắn một ít không gian cá nhân đi, không nên ép người quá đáng quá.

Tô Tình hừ một tiếng bước nhanh vào phòng bếp bắt đầu xào rau, xong rồi liền bưng ra hai người cùng ăn.

Tô Tình vừa ăn vừa cùng hắn nói chuyện phiếm: "Năm nay chúng ta thu hoạch như thế nào?"

Vệ Thế Quốc nhìn cô một cái, biết cô lại tìm đề tài, nhưng vẫn nói: "Néu không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay thu hoạch rất tốt."

"Hiện giờ trời nóng như vậy, khẳng định không có cái gì ngoài ý muốn." Tô Tình cũng nói, sau đó cùng hắn thương lượng: "Anh làm lồng gà xong, ở hậu viện xây nhà tắm cho tôi đi?"

Vệ Thế Quốc nghe xong cũng không nói gì, biết cái cô thích sạch sẽ: "Được."

Đây tính là đã đáp ứng rồi, Tô Tình thật cao hứng, cười nói: "Ăn nhiều một chút, trứng gà xào dưa chuột này đặc biệt ăn ngon."

Vệ Thế Quốc lòng nói trứng gà thơm như vậy Tô Tình còn thả nhiều dầu như thế có thể ăn không ngon sao, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ vùi đầu ăn cơm.

Ăn xong Tô Tình đi rửa bát, hắn cũng ngồi làm lồng gà tiếp.

Tô Tình thu thập xong lại lấy thư ra đọc, thỉnh thoảng nhìn hắn ngồi làm lồng gà.

Vệ Thế Quốc biết Tô Tình đang nhìn hắn, nhưng hắn mặc kệ, tốc độ rất nhanh, mới có một chút thời gian, đã bắt đầu có hình dáng lồng gà.

Bất quá khi trời tối, Vệ Thế Quốc không làm nữa lại cầm phiếu đi ra ngoài.

Trước khi đi ra ngaoì hắn hướng Tô Tình thông báo, Tô Tình cũng gật gật đầu tỏ vẻ nghe được, còn hắn đi đâu thì kệ hắn.

Vệ Thế Quốc về nhà tương đối muộn, thời điểm về đến nhà đều sắp nửa đêm, hơn nữa trước khi trở về, hắn còn lặng lẽ đi chuồng bò một chuyến.

"Cụ ơi!" Vệ Thế Quốc thấp giọng tiếng hô.

Một thoáng chốc, liền có một cụ già chạy ra, đây là người chăm sóc chuồng bò.

"Sao lại đến giờ này thế?" Cụ già hỏi hắn.

"Cụ mau cầm đi." Vệ Thế Quốc đưa cho cụ một gói to.

Trong gói to tất cả đều là trứng gà!

Không nán lại chuồng bò lâu, rất nhanh Vệ Thế Quốc liền trở về.

Tô Tình ngủ rất say, nhưng cũng l nghe được động tĩnh mà tỉnh lại.

"Là tôi." Vệ Thế Quốc thấp giọng nói câu.

"Anh đi ngủ sớm một chút a." Tô Tình an tâm, mơ mơ màng màng nói một câu rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay khí trời kỳ thật rất nóng, nhưng mà cũng không biết làm gì khác, điều kiện chỉ có như vậy.

Vệ Thế Quốc đem thịt để trong phòng bếp ngâm vào nước, gạo mang về còn có bột mì cũng đều để trong phòng, xong hết rồi hắn mới ra ngoài lấy nước trong vại tắm rửa.

Tắm rửa xong cả người đều nhẹ nhàng thoải mái, hắn lúc này mới về trong phòng ngủ.

Tô Tình ngủ cách hắn không xa, không biết có phải xịt bừa cái gì hay không, còn có một chút mùi thơm bay ra chỗ hắn.

Vệ Thế Quốc biết hắn đối với cô còn hữu dụng, cho nên còn nguyện ý tiếp tục kiên nhẫn ứng phó hắn.

Dù sao muốn làm một chiếc chăn bông lớn để đắp mùa đông, thật không phải chuyện gì dễ dàng, dĩ nhiên đối với hắn thì không khó.

Thậm chí nếu Tô Tình không đưa phiếu, chỉ cần có tiền hắn cũng có thể đưa cô chăn bông, nhưng hắn cùng cô không quen thuộc lắm, nên thu thì vẫn thu.

Nhưng...

Tô Tình làm sao biết hắn có thể lấy được? Lại giống như lúc trước nói với hắn trong nhà không có dầu để hắn cầm về.

Lúc ấy hắn nghĩ để cô không làm ầm lên nên mới lấy một chút về để ứng phó, hiện giờ xem ra, cô đối với hắn cũng khá hiểu biết đi?

Nhưng Tô Tình làm sao biết được, mọi người trong thôn bao gồm cả Vương Cương đều không ai biết gì về hắn cả.

Vệ Thế Quốc quay đầu nhìn Tô tình đang ngủ say.

Nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, nhưng vẫn phải đề phòng, hơn nữa cô nếu muốn ăn uống đồ tốt; sẽ không dám cùng hắn ồn ào quá phận.

Tô Tình cảm giác miệng mình có chút đen, bởi vì hôm qua vừa mới nói thười tiết tốt lắm, sẽ không mưa đâu, nhưng buổi sáng hôm nay có chút mây đen kéo đến.

Không khí cũng rất thấp, hiển nhiên là trời muốn mưa, đoán là mưa cũng không nhỏ đi.

Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Tô Tình, bởi vì sáng sớm cô nhìn thấy vại gạo trong nhà đầy ắp gạo cùng bột mì, có thể thấy được là dó tối qua Vệ Thế Quốc mang về.

Lại thấy trong phòng bếp có một miếng thịt, khối thịt này không lớn, đoán chắc chỉ có nửa cân, nhưng là thịt ba chỉ.

Tô Tình lập tức liền bắt đầu kế hoạch, buổi trưa ăn sủi cảo!

Sáng nay ăn đơn giản một chút, Tô Tình nấu cơm, đồ ăn cũng không làm quá cầu kì, như nào cũng được miễn là ăn no a.

Tối hôm qua Vệ Thế Quốc mang về không nhiều gạo cho lắm, nhưng tóm lại sẽ ăn được trong một khoảng thời gian, không cần quá tiết kiệm !

Tô Tình đi hậu viện hái một bó to rau non, cắt một ít mỡ từ miếng thịt kia để lấy mỡ xào rau.

Đương nhiên còn có trứng gà.

Vệ Thế Quốc ngủ đến lúc này mới dậy, bây giờ Tô Tình đã làm xong cơm sáng.

"Hôm nay xem ra sẽ mưa rất to đấy, vẫn muốn đi làm hay sao?" Tô Tình ngồi chờ hắn rửa mặt xong hỏi.