Tối hôm qua vì ngủ quá sớm , thế cho nên thời điểm Tô Tình tỉnh dậy, bên ngoài trời còn chưa sáng, nhưng cô liền không ngủ được nữa .
Đặc biệt bên cạnh còn có Vệ Thế Quốc đang ngủ.
Tuy rằng khoảng cách hai người không sai biệt lắm có nửa mét, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến Tô Tình cảm thấy là lạ .
Tô Tình cũng có chút bội phục mình như vậy vô tâm, tối hôm qua cứ nằm xuống vậy mà ngủ lúc nào không hay, giống như rất tín nhiệm Vệ Thế Quốc sẽ không đối với cô làm ra chuyện gì quá mức.
Kỳ thật Tô Tình cảm giác được, Vệ Thế Quốc đối với cô cùng những người khác giống nhau, nhưng cô thật không để ý, dù sao trước mắt cũng là Vệ Thế Quốc và cô ở nơi này kết nhóm cùng nhau sống mà thôi.
Cũng không có đồng hồ xem thời gian, Tô Tình nằm một hồi ngủ không được liền đứng lên nấu cơm.
Trong nhà lương thực kỳ thật có không ít, không chỉ có ngày hôm qua ăn bổng tử tảm(?), vại gạo bên trong còn có mễ, mọi người bên này cũng có gieo trồng lúa nước, nhưng thời nay không phải nhà nào cũng có thể ăn được gạo, chủ yếu là dùng hiến lương, chính mình đều ăn gạo lức.
Trong nhà cũng có tích góp gạo lức, nhưng nhiều nhất là bổng tử tảm còn có lương thực thô là bột ngô mì khoai lang.
Lúc này tuy đã ló mặt trời có nhưng sắc trời vẫn còn tối, hoàn toàn có thể làm việc được, Tô Tình rửa nồi xong liền bắt đầu nấu nước.
Trước cho ấm nước mới vào trong phòng, sau đó lại mới thêm nước mới vào nồi, đồng thời đem mễ đã vò sạch ở trong tô thả vào nồi, lại che nắp nồi vào liền coi như xong.
Lúc này trời còn chưa sáng lắm, Tô Tình đi ra đánh răng rửa mặt, rửa mặt xong đi tới vò muối dưa lấy dưa muối.
Dưa muối này cũng là Vệ Thế Quốc muối, Tô Tình không biết muối dưa, cô nhiều lắm sẽ làm tương ớt, muối dưa không làm được.
Nhưng hết thảy đều có thể học nha, nhất thời không vội.
Đem dưa muối rửa cắt tốt để ở trong bàn dự bị, Tô Tình liền nhìn thấy bơi trong chậu gỗ không những có cá chạch còn có lươn .
Cá chạch Tô Tình đã nghĩ xong cách chế biến, trực tiếp lấy thịt kho tàu liền rất mỹ vị, bất quá buổi sáng ăn lươn trước, một cân lươn a, lươn lúc này cũng là thuần tự nhiên, nước và đất không hề bị ô nhiễm nên mới có thể nuôi ra con lươn lớn như vậy.
Đời sau rất khó để có thể tìm ra con lươn lớn như vậy, không thì chính là nhân công nuôi dưỡng, hầu hết đều là ăn thức ăn chăn nuôi kích thích lớn lên không thể lấy ra mà so sánh với lươn thời nay được.
Tô Tình sẽ không giết cá, lươn cũng giống như vậy sẽ không giết, kiếp trước đi chợ người bán cá đều làm sạch sẽ hết rồi cô chỉ việc cầm về rồi nấu ăn luôn.
Chờ Vệ Thế Quốc ngủ dậy rồi nói sau.
Tô Tình vào trong phòng bếp nhìn một chút, cô kỳ thật đối với thế giới mình xuyên vào lúc này đây còn có chút vừa lòng.
Bởi vì ở điều kiện nơi này vẫn được a, nếu để cho Tô Tình ở chỗ phòng gỗ dùng vại sành nấu cơm, cô thật là muốn choáng váng đầu .
Đừng tưởng rằng không ai dùng vại sành nấu cơm, trong thôn không ít người già đều là không dùng nồi, có rất nhiều người đều dùng vại sành nấu cơm, cho nên nếu so sánh, Tô Tình cảm giác mình hẳn là thấy đủ với cuộc sống bây giờ a.
Nhìn lửa một chút, cô liền đi rửa hai quả trứng gà thả vào trong nồi.
Sau đó lại ra hậu viện nhìn gà con, ba con gà con đại khái có chút sợ người lạ, nhét chung một chỗ liền ngủ, hiện tại vẫn còn chưa thức dậy.
Tô Tình cũng không có việc gì khác, ở trong viện tập thể dục một chút, cũng không dám vận động quá mức kịch liệt, chính là xoay vẹo thắt lưng chạm mũi chân một chút, nhưng cô cũng không dám chạm quá nhiều.
Lúc Vệ Thế Quốc đi ra, thấy cô đang xoay hông ở trong sân.
"Hiện tại còn sớm, như thế nào không ngủ thêm lúc nữa?" Tuy rằng là kết nhóm cùng sống, thái độ của người ta đối với cô lại rất lãnh đạm, nhưng chào hỏi cùng người ta là việc nên làm, sẽ không xấu hổ hơn mắt to trừng mắt nhỏ đi?
"Chậu nước hết nước." Vệ Thế Quốc nói.
Tối hôm qua hắn trở về liền thấy, cho nên nên cũng muốn đi gánh chút nước.
"Vậy anh đánh răng xong lại đi đi." Tô Tình nói.
Vệ Thế Quốc mặt vô biểu tình đánh răng rửa mặt, sau đó liền lấy hai cái thùng nước đi ra cửa.
Ra ngoài lại gặp bạn của hắn Vương Cương cũng đi gánh nước, nhìn đến hắn liền cười tề mi lộng nhãn nói: "Thế Quốc, Tô thanh niên trí thức có phải hay không bị anh thu phục a? Vợ anh ngày hôm qua tới tìm tôi hỏi thăm anh, đối với anh là rất quan tâm nha."
Người trong thôn ai chẳng biết chuyện của Tô thanh niên trí thức kia a, đối với Bùi thanh niên trí thức đặc biệt si mê, bất quá ngày hôm qua lại cùng hắn hỏi thăm Vệ Thế Quốc, đây chính là rất quan tâm, Vương Cương cảm thấy người anh em này của hắn sẽ sau mây tan thấy trắng sáng nha.
Vệ Thế Quốc a một tiếng.
Cô là bởi vì cái gì đối với hắn thay đổi thái độ hắn rõ ràng thấu đáo, chờ ba mẹ cô gửi tiền về đây, đến thời điểm liền khôi phục nguyên dạng.
"Thế nào cơ?" Vương Cương nhìn thấy bộ dáng này của hắn không khỏi hỏi.
Đây là còn chưa thu phục được?
"Người ta là thanh niên trí thức, về sau muốn về thành phố." Vệ Thế Quốc nói.
Vương Cương nhịn không được lên tiếng: "Tôi nói anh đến cùng có ngu hay không, tôi cùng anh bằng tuổi nhau, con trai lớn của tôi năm nay năm tuổi, con trai nhỏ năm nay hai tuổi, anh thấy như vậy không thèm sao? Tô thanh niên trí thức là người làm công tác văn hoá, anh nếu để cho cô ấy sinh con cho anh, về sau với hoàn cảnh như vậy, sẽ không đi, còn có về sau con của anh cũng có mẹ là người làm công tác văn hóa!"
Vệ Thế Quốc không đáp lời.
Muốn nói hắn thấy không thèm bạn hắn có hai đứa con trai là giả , bạn hắn mười tám tuổi kết hôn, 19 tuổi làm cha, năm nay hai mươi bốn tuổi con trai lớn năm tuổi.
Nhưng hắn cái gì đều không có.
Là tại Tô Tình trước, hắn tuy rằng thành phần gia đình không tốt nhưng nhìn chung gia cảnh của hắn cũng có không thiếu, chẳng qua người ta thấy điều kiện của hắn liền không hài lòng.
Đừng tưởng rằng hắn là phú nông liền có thể tùy tiện kết hôn, tuy rằng hắn trầm mặc ít lời chịu thương chịu khó, nhưng trên thực tế hắn đối với nửa kia cũng có yêu cầu cao.
Chỉ là không nghĩ đến cuối cùng bởi vì cứu người sắp chết đuối còn bị chính cô ăn vạ.
Bị ăn vạ cũng thôi đi, nhận mệnh được, nhưng người ăn vạ đối với hắn lại không có chút tình cảm gì, tâm tình đối với hắn chỉ có lợi dụng không còn gì khác.
Cho nên tuy rằng rất thèm được như bạn có hai thằng con trai, nhưng Vệ Thế Quốc một chút tâm tư đều không có.
"Anh chớ ngu a, Tô thanh niên trí thức tuy rằng bây giờ luẩn quẩn trong lòng, nhưng trên đời này người đối với người cứ sống lại không có tình cảm sao? Hiện giờ gả cho anh, cùng Bùi thanh niên trí thức nhất định không thể tiếp tục, anh phải nắm chắc cơ hội, anh nhìn tướng mạo Tô thanh niên trí thức kia, vẫn là học sinh tốt nghiệp trung học, nếu không phải hiện tại không có cách thi đại học thì vẫn là sinh viên chuẩn, đây chính là một con thiên nga trắng đó, anh dỗ dành cô ấy nhiều một chút, đem người dỗ dành tốt lưu lại sống cùng anh, phúc khí của anh vẫn đang đợi phía sau!" Vương Cương đầy mặt biểu tình người từng trải nói ra:"Sau này có con rồi, Bùi thanh niên trí thức toàn bộ đều vứt ra sau đầu!"
Vệ Thế Quốc đã lấy xong hai thùng đầy nước, nói: "Tôi đi về trước, ngồi đợi một chút rồi bắt đầu đi làm việc."
"Đi đi." Vương Cương đáp ứng hắn một tiếng.
Vệ Thế Quốc trên đường về nhà cũng không nói gì, thậm chí ngay cả ý nghĩ đều không có, bởi vì tuy rằng mới kết hôn không lâu lắm, nhưng tính tình người phụ nữ trong nhà kia hắn có thể hiểu được một hai, không thấy ngõ cụt, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô chính là loại người này.
Tốt nhất vẫn là không dính lấy nhau, lời nói linh tinh cô sẽ vì con cái gì đó, hắn một câu đều không tin.
Khuya ngày hôm trước hắn xúc động, hiện tại nhớ lại đều là hối hận.
Tô Tình cũng không biết người đàn ông này ngoài miệng trầm mặc ít lời trong lòng lại có nhiều suy nghĩ như vậy, nhìn thấy hắn trở về nói: "Hai thùng nước cũng đủ dùng rồi, anh đem lươn đi giết a."
Vệ Thế Quốc ân một tiếng, giết lươn với hắn mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, lươn giết xong cắt tốt hắn lại lấy hai thùng nước đem vại nước trong nhà lấp đầy.
Lúc này nồi cơm đã chín không sai biệt lắm.
Tô Tình xới cơm kiểm tra, còn nhìn một lần có hay không có cơm sống, nhưng hiển nhiên không có, nấu cơm vẫn là rất thuận lợi, dù sao cũng không có kĩ thuật gì quá khó.
Tô Tình đem trứng gà lấy ra, sau đó mới bắt đầu hầm dưa muối cùng lươn.
Hôm nay điểm tâm chính là trứng luộc lại thêm một nồi lươn nấu dưa muối, cùng với một bàn dưa chuột xào, chuẩn bị ăm cơm.
Vệ Thế Quốc đối với bữa cơm này rất hài lòng, hắn ăn xong tự giác đi rửa bát, thời điểm rửa bát còn suy nghĩ, nếu Tô Tình mỗi ngày đều chăm chút nấu cơm cho hắn như vậy, nếu như cô trở mặt vô tình hắn còn có thể tiếp thu.
Trứng luộc không có gì để nói, nhưng dưa muối hầm lươn ăn thật sự ngon, hắn cũng biết nấu cơm, nhưng không biết cô nấu cơm ngon như vậy.
Bận rộn xong hắn tới hậu viện hái dương quả hồng ăn, liền nhìn thấy ba con gà con, khiến hắn ngẩn người.
Tô Tình vừa vặn lấy chút cháo lại đây cho gà con, thấy hắn đang nhìn gà con cũng nói: "Chúng ta không thể luôn luôn cùng bên ngoài đổi trứng gà, vẫn là chính mình nuôi gà mái đẻ trứng tốt một chút, bất quá năm nay khẳng định chưa đẻ được, tôi đoán nuôi đến đầu xuân sang năm là được."
Đầu xuân sang năm bụng cô sẽ rất lớn đi? Đến thời điểm biết là song bào thai, gà nếu có thể mỗi ngày đều đẻ một quả đối với cô sẽ có công dụng rất lớn.
Ánh mắt Vệ Thế Quốc rời khỏi gà con, đi qua dưa trong lều hái dương quả hồng gặm, nói ra: "Tôi đi làm việc đây."
Về phần cô đến cùng muốn làm gì, vậy thì để cô tự làm khổ mình đi.
Nhưng mãi cho đến hắn đi tìm Vương Cương bắt đầu làm việc, người phụ nữ kia một chút đều không tức giận cũng không cằn nhằn làm hắn có suy nghĩ trong đầu lại không thể phát tiết.
Người phụ nữ này, cô đến cùng là nghĩ gì!
Bên ngoài tiếng còi một hồi liền vang lên, Tô Tình cũng muốn chuẩn bị bắt đầu làm việc, việc nặng cô không dám đi làm, hiện tại trong bụng còn có hai tiểu gia hỏa, cho nên cô liền mặt dày đi qua nói cùng đại đội trưởng, thân thể cô có chút không thoải mái.
"Cô muốn nghỉ ngơi thêm một ngày nữa? Tôi nhìn khí sắc của cô cũng không kém đến mức như vậy!" Đại đội trưởng tức giận nói.
Đám thanh niên trí thức này đều không được người nào tốt, nhất là Tô thanh niên trí thức này, quả nhiên là lười chảy thây ra cũng không muốn làm gì, thật uổng công một người đàn ông tốt như Thế Quốc.
"Cháu chính là không làm được việc nặng, nhưng đi đào rau cho heo ăn thì vẫn được." Tô Tình nói.
"Vậy thì đi đào rau cho heo ăn đi." Đại đội trưởng thật không thế nào đối với Tô Tình kiên nhẫn, khoát tay nói.
Tô Tình biết thanh danh của mình không tốt lắm, bất quá tối hôm qua cô trước khi đi ngủ có nghĩ, vẫn muốn cứu vãn danh tiếng của mình một chút mới được a, chừng hai năm nữa liền khôi phục thi đại học, khổ cũng liền khổ hai năm, hơn nữa phía sau chờ cô là bụng lớn cùng hai đứa nhỏ, muốn làm việc cũng không cách nào làm nha, hiện tại liền khẽ cắn môi chống đỡ một phen!
Cho nên Tô Tình thành thành thật thật cùng một đám trẻ con cùng người già đi đào rau cho heo ăn.
Thím Mã chính là người đầu tiên đến đào rau cho heo, nhìn thấy cô liền nói: "Tô thanh niên trí thức về sau dứt khoát theo chúng ta cùng đi đào rau cho heo ăn là được, tuy rằng công điểm không cao, nhưng dẫu gì cũng được một phần trợ cấp."
"Từ từ đến đi, cháu cứ học đào rau cho heo trước, những việc khác cháu cũng sẽ từ từ học làm." Tô Tình nói.
Đại đội trưởng chính là Nhị thúc của thím Mã.
"Cháu có thể nghĩ như vậy là được rồi." Thím Mã cười cười, kỳ thật cũng không trông cậy vào cô làm được cái gì, Tô thanh niên trí thức này vừa thấy chính là loại người thích nũng nịu, còn có thể trông cậy vào sao? Có thể tới đào rau cho heo ăn đã là rất tốt rồi.
Trong nội thành có cha mẹ, còn có Thế Quốc ở đây, Tô thanh niên trí thức cũng không lo đói bụng.
Chính cần không nhớ thương Bùi thanh niên trí thức liền tốt rồi.
Ghét gì trời trao của đấy, bên cạnh một bác gái nhìn thấy Tô Tình ở đây, liền nháy mắt ra hiệu nói : "Tô thanh niên trí thức a, cháu có nghe nói hay không, tối hôm qua kí túc xá thanh niên trí thức ở bên kia thật ầm ĩ nha, con gái nhà họ Trần vụng trộm mang cho Bùi thanh niên trí thức một chén canh gà, bên trên còn có một cái chân gà to!"