Vợ Cương Tử tới nhà Hắc Thán, mẹ Hắc Thán liền cùng cô nói chuyện.
"Tô thanh niên trí thức hẳn là thực lòng muốn cùng Thế Quốc sống với nhau." Vợ Cương Tử nói.
Mẹ Hắc Thán nghi ngờ nói: "Thật sự sao? Về sau sẽ không quan tâm đến Bùi thanh niên trí thức hay sao?"
"Em nghĩ sẽ không quan tâm nữa đâu, chị dâu chị không thấy sao, thái độ của Tô thanh niên trí thức chuyển biến rất nhiều, em nghĩ là mang thai, muốn làm một người mẹ tốt, cho nên cũng thu lại tình cảm đối với Bùi thanh niên trí thức." Vợ Cương Tử nói.
"Em qua nói với Tô Tình những gì?" Mẹ Hắc Thán hiếu kỳ hỏi, Tô thanh niên trí thức muốn thu tâm, cô nghĩ thế nào cũng không tin được!
"Cũng không nói gì, chỉ nói với cô ấy những chuyện cần chú ý khi mang thai, Tô Tình cũng không chê em lải nhải, còn cho em uống nước pha đường, nói chuyện cũng cực kì nhẹ nhàng, giống như là thay đổi thành một người khác vậy." Vợ Cương Tử nói.
Không phải là thay đổi thành một người khác sao? Mẹ Hắc Thán suy nghĩ, nếu không tận mắt chứng kiến thì cô sẽ không tin đâu.
Bởi vì chuyện này đối với hình tượng Tô thanh niên trí thức trong miệng mọi người thực sự khác biệt quá lớn, Tô thanh niên trí thức còn đồng ý cùng người trong thôn nói chuyện sao? Trước giờ đều là chướng mắt người khác.
Nhất là con trai cô sáng nay cầm kẹo sữa về, Tô thanh niên trí thức có thể cho được sao? Chắc là chỉ nghe theo lời của Thế Quốc.
Lúc nãy em dâu đi qua còn cho uống nước pha đường.Thật khó có thể tin được.
"Nếu có thể thay đổi đó cũng là việc tốt, Thế Quốc cũng lớn rồi, cũng nên có một tổ ấm." Mẹ Hắc Thán nói.
"Đúng ạ." Vợ Cương Tử gật đầu phụ họa, lại nói: "Chị dâu mang thai thì ở nhà nghỉ ngơi đi nha, em đi đánh rau cho heo ăn."
"Trời giống như sắp mưa rồi." Mẹ Hắc Thán nói.
"Sẽ không nhanh mưa như vậy đâu." Vợ Cương Tử mang theo sọt đi ra ngoài, trên đường gặp được thím Mã cùng những người khác, liền cùng mọi người nói chuyện.
Thím Mã nói ra: "Thím thấy cháu đi qua nhà Tô thanh niên trí thức đúng không?"
"Tô thanh niên trí thức không phải mang thai sao, cháu đi qua nói với cô ấy điểm cần chú ý thôi." Vợ Cương Tử nói.
"Các cháu đều là người trẻ tuổi, quan tâm nhau như vậy rất tốt." Thím Mã gật đầu nói.
"Tôi thấy vẫn nên cách cô ta càng xa càng tốt; bằng không qua vài ngày nữa lại mượn chuyện mang thai đi tìm Bùi thanh niên trí thức làm ầm ĩ." Thím Vương sợ chuyện chưa đủ lớn nói.
Thím Vương tuy rằng họ Vương, nhưng không có quan hệ gì với bên nhà Vương Cương, tổ tiên cũng là thân thích, nhưng chỉ là tổ tiên thôi, giờ thì hết rồi.
"Tôi thấy mồm bà rất thối, không nhìn nổi người tốt; Tô thanh niên trí thức cũng đã mang thai rồi mà mồm bà còn ác độc như vậy!" Thím Mã nói.
Vợ Cương Tử cũng nói: "Cháu nhớ trước kia con trai của thím Lão Lục vì tu sửa đập nước mà ngã gãy chân, là Thế Quốc cõng anh ấy đi tìm bác sĩ nối xương đúng không? Không những không cho một hai quả trứng gà hay một ít thịt, đến rau còn không có, hiện giờ còn nói những lời như vậy sao?"
"Sao lại nói sang chuyện của thím rồi? Thím chỉ muốn mọi người hiểu rõ tính tình của Tô thanh niên trí thức thôi, thím đâu muốn cuộc sống của Thế Quốc tệ đâu? Thím thấy cô ta không phải là một người phụ nữ tốt. Còn có những chuyện mà đám thanh niên trí thức bên kia kể nữa. Cô ta là người bề dưới còn bảo ta là con ếch!" Thím Vương tức giận nói.
"Mắng bà là đúng rồi, ai bảo bà nhớ thương con nhà người ta từ trên thành phố xuống muốn ghép đôi cùng Lão Lục nhà bà, bà cũng không nhìn một chút Lão Lục nhà bà có thể cùng Thế Quốc so sánh sao, còn chơi thủ đoạn bảo Vương lão lục đi bôi đen thanh danh của Tô thanh niên trí thức!" Thím Mã mắng.
Nhưng con gái nhà người ta cũng không phải dễ nói chuyện như vậy, trực tiếp đem cả nhà đều mắng một lần.
Lại ở trước mặt mọi người mặt mắng thím Vương là một con ếch, chân ngắn cổ ngắn, là con ếch tinh quái đầu thai!
Đây chính là việc khiến thím mã hận Tô Tình, chỉ chờ có cơ hội liền đến chà đạp cô.
Lần trước kể việc chân gà chẳng qua là muốn xem kịch vui, không ngờ rằng Tô Tình rơi một hai giọt nước mắt lại dễ dàng hóa giải.
Gia thế nhà Tô thanh niên trí thức đồ sộ như vậy, ai dám ghét bỏ cô ấy? Cuối cùng còn không phải là không có duyên hay sao, nếu không duyên không phận, vậy còn có thể nói được gì nữa?
Thím Vương hừ lạnh nói: "Thanh danh của cô ta chưa đủ xấu hay sao? Ai trong thôn này chả biết cô ta thích Bùi thanh niên trí thức nhưng Bùi thanh niên trí thức đến mắt còn không liếc một cái!"
"Sao thím lại nói khó nghe như vậy, cô ấy thích thì cô ấy theo đuổi, muốn vì hạnh phúc của mình cố gắng một chút mà thôi, dù sao Bùi thanh niên trí thức ưu tú như vậy, nhưng bây giờ đều đã kết hôn còn có hài tử , đương nhiên sẽ thu lại tình cảm rồi sống tốt, thím Vương cũng đừng cố ý bịa đặt nữa." Vợ Cương Tử nói.
Tô Tình không hề biết việc này, là thím Mã đánh xong rau cho heo qua nói với cô, bảo cô hãy sống thật tốt, đừng để ý lời mọi người nói, trong thôn cũng không ít người đang nói cô giả vờ đâu.
"Sống qua ngày làm gì có giả vờ với không giả vờ, cháu hiện giờ cũng đã hiểu ra nhiều điều, nhất định sẽ cùng Thế Quốc sống cho thật tốt." Tô Tình nói.
"Nghĩ như vậy là được rồi." Thím Mã hài lòng nói.
"Cảm ơn thím đã nói chuyện này với cháu nha." Tô Tình lại hướng bà nói cám ơn.
"Có cái gì đâu, thím chỉ thấy bà ta không muốn cháu sống tốt cùng Thế Quốc, muốn trù ẻo cháu." Thím Mã không thèm để ý nói.
Sau khi thím Mã đi về, Tô Tình liền bắt đầu thái thịt heo ra rồi băm, trong hậu viện rau xanh có rất nhiều, thái vụn rồi trộn cùng thịt như vậy nhân bánh sẽ có cả rau lẫn thịt ăn rất ngon.
Chỉ là quá ít thịt, nhưng lại nhiều rau xanh.
Rất nhanh cô đã nặn xong nhân bánh, cô nhìn trời tính thời gian một chút, cảm giác đã đến giờ rồi, liền bắt đầu làm sủi cảo.
Bên ngoài trời cũng bắt đầu tối, Tô Tình vừa nặn được một ít sủi cảo, bên ngoài liền mưa to, mưa tới rất nhanh chỉ mấy phút mà mưa đã rào rào.
Nhưng Tô Tình không lo lắng lắm, bởi vì trước khi Vệ Thế Quốc đi ra ngoài cô đã đưa hắn áo mưa rồi.
Nhưng khi Vệ Thế Quốc trở về người vẫn ướt sũng từ đầu đến chân, áo mưa cũng không thèm mặc, Tô Tình không khỏi hỏi: "Đây là chuyện gì, áo mưa của anh đâu?"
"Tôi cho đội trưởng rồi." Vệ Thế Quốc nhìn Tô Tình một cái.
Tô Tình có suy nghĩ được gì nữa đâu. Đi vào nấu cho hắn một bát canh gừng đường đỏ, lúc Vệ Thế Quốc vừa thay một bộ quần áo sạch đi ra cô liền đem canh gừng để trước mặt hắn.
Ngực hắn nhịn không được đập liên hồi.
Vệ Thế Quốc kì thật muốn cùng cô nói chuyện thật rõ ràng, có chuyện gì thì nói thẳng, không cần làm những việc vô bổ, việc này không phải là việc mà cô nên làm!
Như vậy rất dễ khiến hắn hiểu lầm, hiểu lầm cái gì không cần nói rõ ra, tất cả mọi người đều biết!
Nhưng hắn rất hiểu tính tình của cô, cực kì kiêu ngạo, chướng mắt một người đàn ông sống ở nông thôn như hắn.
"Vẫn còn nóng lắm, đợi chút nữa rồi uống." Tô Tình nói.
Tô Tình biết Vệ Thế Quốc bởi vì thành phần gia đình mà quan hệ với mọi người không tốt lắm, bằng không làm sao lại bị nguyên chủ uy hiếp để gả vào được?
Chính là không muốn đem mọi việc thành ầm ĩ, nên muốn giải quyết ở trong thôn, trong thôn mọi người đều rất giản dị, Vệ Thế Quốc lại biết làm người, mọi người có thể giúp hắn sẽ cực lực mà giúp.
Cho nên tính tình thanh danh cũng không xấu, cho dù là thành phần gia đình cao, nhưng mọi người cũng đều hiểu, không ai đối xử tệ với hắn.
Nhưng muốn làm ầm ĩ ra ngoài thôn thì không giống nhau.
Như vậy mới có chuyện hắn cưới nguyên chủ vào cửa.
Lấy áo mưa nhường cho đội trưởng có thể thấy được rằng hắn rất biết cách đối nhân xử thế.
Đối với việc này Tô Tình cũng không nói gì, nhưng canh gừng thì phải chuẩn bị cho hắn.
Vệ Thế Quốc há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ ngồi một chỗ nhìn mưa rơi.
Tô Tình cũng không vội nấu sủi cảo, nhìn trời một chút, nói ra: "Mưa như này sợ là một lúc nữa cũng không hết được, đúng không?"
"Không có việc gì, khoảng thời gian tới lúc thu hoạch còn nhiều, hiện tại trời nóng, cũng đỡ phải đi tưới nước cho ruộng." Vệ Thế Quốc nói.
Tô Tình gật gật đầu, nói: "Đợt mưa này cũng mang đến không ít không khí mát mẻ, không thì ngồi trong nhà cũng cảm thấy nóng."
Vệ Thế Quốc không nói gì.
"Anh mau uống đi, hẳn là nguội rồi." Tô Tình đưa mắt nhìn canh gừng.
Vệ Thế Quốc bưng bát lên uống.
Canh gừng ngọt ngọt cay cay uống xong cả người hắn đều nóng lên, kỳ thật hắn nghĩ không cần nấu canh gừng, cũng không phải mùa đông, ngày mùa hè bơi lội cả ngày còn không sao, cũng chỉ là một trận mưa mà thôi.
Nhưng nếu Tô Tình đã nấu rồi, vậy thì hắn uống thôi, hắn không uống cô lại ầm ĩ cả nhà, rất không thoải mái.
Tô Tình rất vừa lòng, đưa cho Vệ Thế Quốc một chút nước lọc xúc miệng, sau đó mới đi vào bếp nấu sủi cảo.
Vệ Thế Quốc ngồi dưới mái hiên nhìn mưa rơi, cảm nhận được phòng bếp bên kia có người đang nấu cơm cho hắn, lòng có một chút ấm áp.
Tâm tình lạnh lẽo của hắn giờ phút này nhịn không được có chút mềm mại.
Hắn nghĩ, có thể sống được như vậy cả đời cũng rất tốt, nhưng hắn rất nhanh liền tự giễu lắc lắc đầu.
Người phụ nữ này sẽ không bao giờ lưu lại sống cùng hắn, hắn chỉ đi học có mấy năm, trong mắt cô là người không có học thức, lại là nông dân, đã vậy còn là thành phần phú nông, cô sẽ lưu lại cùng hắn sao?
Cho nên Tô Tình đến cùng có mục đích gì? Nhưng chắc cô cũng không có mục đích gì, là do hiểu lầm mình có thai, nên mới đối xử với hắn khác lúc trước đúng không?
Nhưng làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, mới cùng nhau một đêm liền mang thai?
Chờ đến lúc cô phát hiện mình không mang thai, lúc đó chắc sẽ trở về như ngày xưa đi?
Vệ Thế Quốc đang đăm chiêu suy nghĩ, Tô Tình lại đặt một bát to đầy sủi cảo để trước mặt hắn, vừa mới nấu xong vẫn còn rất nóng, còn có non nửa bát tỏi cùng dấm chua cùng tương liêu.
"Anh ăn trước đi." Tô Tình nói.
Vệ Thế Quốc không nhúc nhích, Tô Tình biết hắn muốn chờ cô cùng ăn, cho nên cười cười đi vào phòng bếp đem bát của mình ra.
Sủi cảo vừa to vừa nặng, nhưng cô không ăn được nhiều, trong bát đại khái có tầm hai mươi viên sủi cảo.
"Có thịt ăn cái gì cũng ngon, trong phòng bếp còn dư một chút, tôi để ướp muối, để lại xào rau ăn cùng với cháo." Tô Tình nói.
Chỉ có hai lạng thịt cùng với một đống rau xanh làm thành nhân, nhưng cũng rất thơm ngon.
Vệ Thế Quốc rất hài lòng mà ăn, một bát sủi cảo to như vậy đều vào bụng hắn.
Không chỉ sủi cảo ăn ngon, mà gia vị đơn giản cũng rất đưa miệng, Vệ Thế Quốc ăn xong còn chủ động đi rửa bát.
Tô Tình cũng không quản hắn, cô ăn no liền vào trong phòng đọc sách, tuy rằng trời mưa không khí cũng có chút mát mẻ, nhưng vẫn oi bức.
Tô Tình một tay cầm quạt một tay cầm sách, Vệ Thế Quốc rửa bát xong đi vào phòng thấy cô đang ngồi đọc sách.
"Anh có muốn đọc sách cùng tôi không?" Tô Tình thuận miệng hỏi.
"Không cần đâu." Vệ Thế Quốc mím môi nói.
"Cũng được, vậy anh đi nghỉ ngơi đi." Tô Tình cũng không lo lắng đến tiền đồ của hắn.
Cô về sau muốn thi đại học, nhưng Vệ Thế Quốc về sau lại làm buôn bán , nhất là sau khi nhà nước cải cách, hắn thuộc nhóm người đầu tiên giàu lên, trước đi bán hàng, sau này là ông chủ, sau lại trực tiếp thành người buôn bán bất động sản.
Mặc kệ năng lực của hắn giỏi như thế nào, cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh của nam phụ, bị nguyên chủ hại đến mức cô là người ngoài cuộc còn không chấp nhận được.
Nhưng sau một giấc ngủ dậy, Tô Tình liền biến thành nữ phụ độc ác hại hắn kia...