Chương 4: Chương 4

“Lại nói, trong huyện này, đúng là hàng hoá rất nhiều, cửa hàng cũng nhan nhản tới mấy trăm cái, nhưng đa phần phải dùng phiếu mới mua được, mà phiếu thì không dễ lấy. Chúng ta giống nhau đều chỉ phát phiếu gạo, phiếu dầu, rồi thực phẩm phụ, được khoán theo nhu cầu hàng này, đúng rồi, còn có khoán công nghiệp nữa. Nhưng loại phiếu giống như phiếu máy may này, phiếu radio, phiếu xe đạp gì đó, đều từ nhà máy nhận được, ai nhận được tức là của người đó. Vận khí của Học Quân không tốt, những năm gần đây, nhà chúng ta nhận được mỗi một cái đồng hồ để bàn Tam Ngũ.”

Đường Hồng Mân nhớ tới cái đồng hồ để bàn Tam Ngũ đang đặt ở nhà ăn. Cô cảm thấy món đồ này không tồi, phải biết rằng, ngay cả nhà đại đội trưởng trong tổ sản xuất của nhà mẹ đẻ cô cũng không có đồng hồ để bàn.

Dọc theo đường đi, cô chỉ nỗ lực đảm đương nhiệm vụ của một người nghe trung thực, chịu khó hấp thu tiêu hóa những tin tức mới. Cũng bởi cuộc sống trong đội sản xuất và hoàn cảnh trong huyện khác biệt thật lớn.

Cùng lúc đó, thím Đường cũng gặp láng giềng cũ trên đường, sau đó giới thiệu cô với họ.

Khu vực trên huyện thành nơi họ sinh sống cũng không lớn, đi ở trên đường toàn là những gương mặt quen thuộc. Hơn nữa, những người này đều biết hôm qua con trai thím Đường vừa mới kết hôn, hôm nay lại nhìn thấy bà dẫn theo một cô gái trẻ ra cửa, làm sao còn không rõ? Lập tức dùng cơ hội mẹ chồng mang con dâu ra ngoài quen thuộc hoàn cảnh này, từ đó quang minh chính đại đánh giá cô dâu mới.

Thời buổi này, tổ chức kết hôn cực kỳ đơn giản, nhà có thể đi tiệm cơm quốc doanh gọi hai bàn, tuyệt đối là vô cùng có thể diện. Chồng thím Đường mất sớm, tuy nói bản thân bà có khả năng, con trai cũng chịu khó nỗ lực, nhưng rốt cuộc gia sản cũng không có nhiều, chỉ có thể tổ chức đơn giản, bày một bàn ở nhà là được. Bởi vậy, hơn phân nửa người khu này cũng chưa gặp qua cô dâu mới, khó tránh khỏi sẽ tò mò một chút.

Đang bị nhiều ánh mắt đánh giá nhìn vào, dĩ nhiên là Đường Hồng Mân cảm thấy rất khẩn trương. Cũng may, biểu hiện trên mặt cô vẫn coi như khá bình tĩnh, hơn nữa khuôn mặt cô xinh đẹp, thuộc loại hình cô gái trẻ ngoan ngoãn mà người già và trung niên ưa thích, cũng coi như vượt qua được khảo nghiệm lần này.

Nói là nói như vậy, nhưng vẫn có người thích vạch là tìm sâu, chung quy thì loại người này ở đâu cũng có, không cách nào tránh khỏi.

Lại có một láng giềng đi ngang qua, thực ra người ta cũng chưa nói được câu gì, nhưng Đường Hồng Mân đã cảm nhận được một chút lạnh lẽo từ người mẹ chồng đang đứng bên cạnh cô.

Cô vẫn còn cảm thấy kỳ quái, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cho đến khi người láng giềng cũ kia nhìn cô từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu, tỉ mỉ đánh giá một lần, cuối cùng, bà ấy bóng gió nói: “Chị Đường, đây là cô dâu mới vừa vào cửa nhà chị sao? Nhìn…… đúng thật là từ đất đi ra nên chân còn dính phèn.”

Thời buổi này, những cô gái ở nông thôn được gả lên thành phố ăn lương thực cung ứng chính là chuyện được người ta hâm mộ. Mặt khác, chỉ có những thanh niên không tìm nổi vợ trên thành phố mới chịu cưới con gái ở nông thôn.

Tình huống của Hứa Học Quân có chút đặc thù, bản thân hắn không có tật xấu gì, chỉ đơn giản là không khéo ăn khéo nói. Điểm mấu chốt nhất chính là, cha hắn mất sớm, lưu lại mẹ goá con côi sống nương tựa lẫn nhau. Cho dù sau này khi Hứa Học Quân lớn lên, được phục hồi nguyên vị trí của cha hắn, nhưng nhiều người ở đây lại kiêng kị hoàn cảnh như vậy. Rất nhiều cô gái chỉ cần nghe thấy cụm từ mẹ goá con côi này, chưa cần tiếp xúc hay gặp mặt, người ta đã muốn chạy mất hút rồi.

Lại quay về chuyện của thím Đường. Bà vừa hoàn thành giấc mộng cưới vợ cho con trai mình, đã bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh, dội từ trên đầu dội xuống, thím Đường còn vui vẻ được mới là lạ.

Có điều, bà cũng không trực tiếp đi lên lý luận, chỉ cười tủm tỉm tiếp lời: “Em dâu Lý à, em vừa mới mua đồ ăn trở về sao? … Hồng Mân, đây là vợ chú Lý nhà con, nhà mẹ đẻ của cô ấy họ Lưu, con gọi cô ấy là thím Lý hoặc là thím Lưu đều được cả. Nhà cô ấy ở cách vách nhà chúng ta, trong nhà còn có một cô con gái tuổi sàn sàn như con. Sau này nếu con rảnh rỗi, con có thể qua tìm cô ấy nói chuyện cho vui, à coi như đỡ buồn cũng được.”

Lúc này Đường Hồng Mân vẫn chưa hiểu hàm ý sâu xa trong những lời mẹ chồng cô nói, chỉ thuận thế vâng một tiếng. Mà thím Lý ở đối diện lập tức biến sắc, bà ta cực kỳ tức giận nhưng ngẫm nghĩ một hồi lâu cũng chưa tìm được lời nào để đáp trả.

Lúc trước, chủ nhiệm hội phụ nữ của xưởng máy móc thấy con trai của ông Hứa đã hy sinh vì nhiệm vụ vẫn mãi không chịu lấy vợ, cho nên bà ấy cứ mãi để chuyện này trong lòng.