Chương 19: Chương 19

“Đừng lề mề nữa, lề mề nữa là cửa hàng đóng luôn đó, mấy người có muốn bị chị Đường chạy ra mắng không hả?”

Không chỉ Đường Hồng Mân và Hứa Học Quân cảm thấy vô cùng mới mẻ, mà cả những người ở nhà tập thể vô tình gặp qua cũng nhịn không được mà tiến tới trêu ghẹo một phen.

May mà làm càn một hồi cũng có người đi tới giải vây, Đường Hồng Mân nhanh chóng nhân cơ hội đó mà kéo Hứa Học Quân ra ngoài.

Mấy người ở nhà tập thể kia khá tốt, tầng trên tầng dưới đều là người quen, có chuyện gì chỉ cần gọi một tiếng là sẽ có người tới giúp. Nhưng khuyết điểm cũng không phải không có, giúp đỡ qua lại với nhau quá quen rồi, thành ra cứ mở cửa là bị vây chắn hỏi chuyện cả buổi trời.

Đôi vợ chồng nhỏ bước nhanh về phía trước, mãi tới khi ra mặt đường, mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Lúc trước em không ngờ người trong thành phố lại giống với người trong đội sản xuất đến vậy, cứ rảnh rỗi là lại tán gẫu với nhau.” Đường Hồng Mân không phải không thích ứng được, trước kia trong đội sản xuất cũng chả khác gì thế này, điểm khác nhau duy nhất là ngày đó cô vẫn là cô gái chưa được gả đi, bình thường người bị vây đến không thoát nổi chính là mẹ cô.

“Ừ.” Hứa Học Quân không biết nên nói gì, đành thành thật gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý với ý kiến của vợ.

Đường Hồng Mân nhịn không được mà bật cười, giúp Hứa Học Quân sửa sang lại đầu tóc rối bời, vỗ vỗ túi áo của mình: “Không phải nói muốn đưa em tới cửa hàng thực phầm sao? Đi thôi, nếu không lát nữa sẽ bị muộn đó.”

Cũng không đến mức bị muộn, lúc này còn chưa đến ba giờ. Nhưng vẫn phải nhanh chân lên chút, dù sao hôm nay nhà máy cơ giới phát phiếu ngày lễ, nói không chừng có người vừa tan làm đã chạy tới cửa hàng thực phẩm mua đồ rồi.

Hóa ra Đường Hồng Mân đã đoán đúng, còn chưa tới cửa hàng thực phẩm, nhìn về phía xa xa đã thấy người đứng chật ních bên trong rồi. Đường Hồng Mân thấy có chút thất vọng, người nhiều nhưng đồ sẽ không nhiều, đợi đến khi bọn họ vào chắc cũng chẳng còn gì để mua nữa.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Hứa Học Quân chợt mở miệng nói: “Không sao, qua năm mới nhất định sẽ được cung cấp thêm.”

“Còn có chuyện này sao? Tốt quá rồi.” Đường Hồng Mân vui vẻ trở lại, kéo Hứa Học Quân cùng đi vào cửa hàng.

Lúc trước, cô cũng từng đi dạo phố với mẹ chồng rồi, nhưng lúc đó trong túi chưa có tiền cũng không có phiếu, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đường phố mà ghé mắt quan sát xung quanh, chưa từng nhìn kỹ được cái gì. Lúc này, đi vào bên trong cô mới biết không gì là không có.

Cửa hàng thực phẩm thực sự rất rộng, ngoài cửa chính, ba mặt xung quanh toàn là những quầy hàng được dựng thẳng đứng, trên các quầy hàng là đủ các loại hàng hóa khác nhau, không hề bởi vì khách hàng đông mà lộ ra vẻ thưa thớt.

Phía trước các quầy hàng là vô vàn những ngăn tủ thâm thấp, hai người lúc đó đứng cách nhân viên bán hàng một đoạn.

Lúc Đường Hồng Mân tiến vào lại vừa vặn đứng ngay quầy rượu, liếc nhìn một cái, toàn là rượu vàng rượu trắng, bên cạnh còn có kiện hàng trưng bày rượu bán lẻ, thuốc lá cũng không ít, được bày ngăn nắp, chỉ là không có ai chen chúc ở bên này, vậy nên so với những quầy hàng khác có chút quạnh quẽ.

Hứa Học Quân nhắc nhở Đường Hồng Mân: “Chúng ta không có phiếu rượu với thuốc lá.” Dù anh nói vậy nhưng vẫn nghĩ thầm, chờ sau này sẽ nhờ ai đó tìm giúp phiếu thuốc lá và rượu, đợi tới tháng giêng đến nhà cha vợ chúc tết, mang theo hai chai rượu thì oai khỏi phải bàn.

“Ừ, chúng ta đi xem cái khác.” Đường Hồng Mân tiện tay móc từ trong túi ra mấy tờ phiếu ngày lễ, hồi nãy ở nhà cô mới chỉ nhìn lướt qua, giờ nhìn kỹ rồi mới phát hiện đỉnh đầu phiếu ngoài tên ra còn có cả số lượng cụ thể.

Phía trên phiếu dầu ngày lễ có ghi chữ “Cục lương thực An thị”, phía dưới có ghi chữ “Phiếu dầu ngày lễ”, còn đặc biệt đánh dấu hai chữ “Ngày tết”, xuống phía dưới mới ghi chữ “nửa cân”(*).

Phiếu trứng ngày lễ cũng là nửa cân, phiếu gạo nếp thì được nhiều hơn chút là ba cân.

Hai người nhìn ngó khắp nơi xung quanh, cuối cùng cũng lần lượt tìm được quầy hàng chứa những thứ mà mình muốn mua, nhưng phía trước lại chật ních người. May mà lúc này vẫn còn sớm, cho nên hai người cũng không vội, hai vợ chồng liền đứng trước quầy mua trứng gia cầm, đám người đứng sau vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Chú thích:

Một cân ở Trung Quốc bằng ½ cân ở Việt Nam.