Dù bây giờ đã là một xã hội mới, nhưng những món quà hứa hôn vẫn phải có đầy đủ. Ví dụ như nhà mẹ đẻ của Đường Hồng Mân, cũng nhận được mười cân bột mì và hai mươi nhân dân tệ mà thím Đường đã phải dành dụm rất vất vả, thì lúc ấy mới đồng ý hôn sự này.
Thực lòng mà nói, quả thật hiếm có ai dám giở công phu sư tử ngoạm như thím Lưu, dù sao chỗ này của bọn họ cũng chỉ là một huyện nhỏ, chứ không phải là những thành phố lớn như Bắc Kinh hay Thượng Hải.
“... Đem ra những điều kiện phô trương như vậy, Lý Nhị Đào mà gả đi được thì đúng là gặp ma mà.” Thím Đường bĩu môi, kết luận: “Cô gái Nhị Đào ấy cũng không tệ, chẳng qua là có được một người mẹ không đáng tin cậy.”
Dù sao cũng là chuyện của nhà người ta, thím Đường tùy tiện mà nói vài câu rồi liền đi ra ngoài, để Đường Hồng Mân một mình trong bếp nấu bữa tối.
Bữa tối rất đơn giản, nghe theo lời mẹ chồng, cô nấu canh trứng gà, xào ít bắp cải, hâm nóng phần cơm thừa buổi trưa. Mẹ chồng con dâu ngồi đối diện nhau rồi cùng ăn cơm.
Sau bữa tối, thím Đường vẫn ra cửa như thường lệ, để Đường Hồng Mân rửa bát, dọn dẹp phòng bếp, xem có quần áo nào cần giặt không, rồi dùng kim chỉ khâu lại mấy chiếc tất.
Đường Hồng Mân thực sự không chịu nổi cảnh ngồi không rảnh rỗi, nhưng quả thật mà nói, ở nhà thực sự có rất ít việc cho cô làm. Đặc biệt là trong mùa đông này, có ai mà có thể tắm và thay quần áo mỗi ngày? Tối đa mỗi tháng chỉ đến nhà tắm gần đó tắm sơ qua một lần, chủ yếu là người lớn tuổi, còn cô con dâu nhỏ thì tiếc không muốn tiêu tiền, tự tắm rửa ở nhà.
Lại vì Hứa Học Quân đi làm về muộn nên thím Đường nhất định không đợi được, hầu như là Đường Hồng Mân đi ngủ trước, đợi nghe tiếng mở cửa bên ngoài, sau đó đứng dậy mặc áo khoác thật to rồi đi ra nấu bát mì. Tuy rằng trong nhà xưởng có nhà ăn, nhưng mà nửa đêm trời lạnh, tô mì nóng hổi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn, thậm chí cảm giác cũng ngọt ngào hơn, tất nhiên cô sẽ không tiếc một chút sức này.
Mà khi Đường Hồng Mân ở nhà nghĩ xem tối nay phải làm cái gì, buổi tối cô định chuẩn bị làm cho Hứa Học Quân món thịt kho tộ, thím Đường bên này cũng không hề rảnh rang, bà vừa đi dạo vừa khoe khoang nức nở hết lời về con dâu.
"Bảo sao mà người ta thường nói con dâu vào cửa sẽ có phúc hưởng. Điều này nói không sai, quả thật là chính xác! Nói đến con dâu của tôi, con bé này thật quá giỏi giang. Từ khi bước vào cửa, nó chưa hề yêu cầu tôi phải làm cái gì cả. Trong nhà mọi thứ đều rất là vừa lòng, nhất là món thịt lúc trưa. Nó ngon đến mức suýt chút nữa khiến tôi muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi!"
Đầu năm nay, vật tư thật sự rất thiếu thốn.
Sau khi được gả vào nội thành được nửa tháng, Đường Hồng Mân càng lúc càng thích ứng được với cuộc sống của nơi này, cũng hiểu được lúc trước mẹ chồng tức giận như vậy là hoàn toàn hợp lý.
Lúc trước, khi cô còn chưa xuất giá, nghe người của đội sản xuất tán gẫu xem nội thành như thế nào, khi ấy tất cả mọi người đều nói nội thành cái gì cũng tốt, lương thực được cung cấp, quần áo thì toàn đồ tốt, ngay cả giày được mua cũng là giày giải phóng, không phải giày rơm mà bọn họ phải tự làm ở nhà.
Lại nói, thực phẩm ở nội thành cũng được cung cấp nhiều, đường, điểm tâm gì đó cái gì cũng có, vật dụng công nghiệp này kia cũng chỉ ở nội thành mới bán.
Công xã ở nhà mẹ đẻ của Đường Hồng Mân, thực ra cũng có một cung tiêu xã, chuyện mua bán ở nông thôn ruộng đồng không bị hạn chế nhiều như vậy, cơ bản thì có tiền là được, không cần phiếu chứng này kia. Nhưng cũng giống vậy, đồ mua được thực sự rất ít.
Thứ được thấy nhiều nhất ở cung tiêu xã chính là dầu, muối, tương, giấm, còn có đồ dùng sinh hoạt các loại như khăn mặt, xà phòng linh tinh.
Nếu muốn mua đồ khác, cứ cách một thời gian sẽ có một cuộc họp chợ, đồ được bán ra cũng là đồ tự nhà mình làm, mấy thứ như xe đạp, đồng hồ, muốn tự tay làm được, thực sự còn khó hơn lên trời.