Chương 15: Chương 15

So với những hộ nhà hàng xóm ở gần đấy, có lẽ sốt ruột nhất vẫn là nhà thím Lý bên cạnh.

Hai nhà đều là hàng xóm của nhau, bếp núc ngay bên cạnh, cả một buổi sáng hương vị đậm đà hấp dẫn đến giờ vẫn chưa dứt.

Cuối cùng khó khăn lắm mới nuốt trôi xong bữa trưa, bà ấy cầu mong cái hương vị đó sẽ sớm tan biến, nhưng bà ấy không hiểu làm thế nào mà cái mùi hương này càng ngày càng nồng đậm như vậy.

Không hiểu sao lại thế này?

Lí do rất đơn giản, sau khi thím Đường ăn xong, bà ấy liền mở cửa sổ ra và còn đặc biệt lấy ra chiếc quạt hương bồ lớn được sử dụng vào mùa hè, còn nhắm ngay vào cái hướng đó mà cố tình quạt thật nhiều lần.

Đường Hồng Mân thật sự cạn lời, không biết nên nói gì đây, cô đành phải vừa đi rửa bát vừa đợi mẹ chồng chơi đủ rồi, sau đó cô mới đem đổ nước muối đi.

Nước muối này cũng rất hữu dụng, không những có thể dùng được nhiều lần, mà dùng càng nhiều lần, thời gian càng lâu thì hương vị càng ngon. Nhưng cần chú ý bảo quản, vớt sạch bọt dầu nhớt, lọc cặn thường xuyên, kể cả khi không cần dùng đến cũng phải đun sôi khử trùng.

Cũng may bây giờ là mùa đông, dù sao cũng không phiền phức như vậy, nhưng Đường Hồng Mân nhớ rõ ràng trong mơ cô đã dùng bình gốm để đổ nước muối vào, hình như dùng chảo sắt thì không tốt lắm.

Thật ra nhà cô cũng có cái hũ sứ dày, nhưng bên trong đã đựng được hơn nửa hũ dưa muối, không còn chỗ trống. Sau khi suy nghĩ, Đường Hồng Mân lấy hai cái bình tráng men lớn đổ đầy nước muối rồi đậy nắp lại, để riêng từng túi nước muối vào một cái bát.

Sau khi mọi thứ được thu dọn sạch sẽ, Đường Hồng Mân lấy giẻ ra thật cẩn thận lau mặt bàn thêm một lần nữa.

Trong lúc cô vừa làm việc còn vừa suy nghĩ, xem có thể lấy nguyên liệu nấu cùng nhau một cách đơn giản nhất hay không.

Mà tốt nhất là lấy một ít xương to hầm chín, dù sao thì đơn giản thế thôi cũng đã đủ ngon tuyệt cú mèo rồi. Nếu có thể làm theo giống như trong giấc mơ, không biết sẽ ngon biết bao nhiêu nhỉ?

Dọn dẹp phòng bếp mất một lúc, cô mới ra khỏi bếp thì cũng đã gần hai giờ. Buổi chiều Hứa Học Quân còn phải đi làm, chào tạm biệt mọi người trong nhà xong, anh đội mũ rồi vội vàng đi ra ngoài. Thím Đường cũng không để ý lắm, lúc này bà đã vào phòng, muốn nằm xuống ngủ trưa một giấc.

Đường Hồng Mân quan sát kĩ càng từ trái qua phải, thật sự không tìm được việc gì làm, dù sao thì ở huyện cũng khác với đại đội ở nhà mẹ đẻ của cô, cả nhà đều ở chung một sân, có rất nhiều người già và trẻ em.

Đằng sau hay là ở phía trước nhà còn chăn nuôi gà vịt, thậm chí dù không phải ra đồng làm việc, ngày thường cô cũng bận tối mặt từ sáng đến tối.

Phòng ngoài không có việc gì làm, cô liền đi vào trong buồng, vốn dĩ muốn dọn dẹp phòng ở môt chút, thế nhưng Hứa Học Quân là một người rất chăm chỉ, lại có thêm thím Đường không khi nào chịu ngồi yên, nên trong nhà không hề có một chút bụi bặm nào, cô muốn lấy một mảnh vải để lau dọn, nhưng mà không thể tìm thấy chỗ nào bẩn cả.

Lại quay người vào trong phòng, nhìn thấy thật sự không có việc gì, cô đơn giản liền nằm ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lúc còn đang ngủ mơ màng, chợt nghe thấy bên ngoài có người la hét chửi bới, nghe thấy âm thanh này, hình như là còn ở rất gần đây: "Nhị Đào, con không thể dỗ dành em trai mình chút sao? Cái gì? Thằng bé muốn ăn thịt? Con lại dỗ dành nó chút đi!"

Giọng nói đầy giận dữ rống lên tận cổ họng, mơ hồ có thể nghe được tiếng khóc của một đứa trẻ.

Một lúc sau, tiếng mắng chửi lúc đầu có chút thay đổi, đổi giọng nói:" Tiểu tổ tông của tôi ơi! Không phải trong nhà có phiếu thịt đều đã đổi mua thịt vào đầu tháng rồi sao? Thịt đã cho con ăn hết rồi, sao còn làm loạn như thế? ... Nhị Đào !!! "

Đường Hồng Mân đầy bất lực mà mở mắt, nhà bên cạnh làm ầm ĩ như thế, cô nghỉ ngơi thế nào được đây?

Nghe thoáng qua một hồi, tuy vẫn chưa hiểu nguyên nhân chuyện này là sao, nhưng hình như có liên quan đến món thịt lợn hầm mà cô nấu lúc trưa. Sau khi nghĩ lại, nhà bên cạnh không phải là nhà họ Lý sao? Cô vẫn nhớ mẹ chồng và thím Lý đã có một hồi tranh chấp đấu võ miệng, xem ra người ta vẫn còn ghi thù đây mà!