Chương 10: Chương 10

Thấy con gái như vậy, mẹ Đường lại cảm thấy rất yên tâm. Bà nghĩ con rể của mình đối xử với con gái mình không kém, cho nên chỉ mới tách ra một chút nó đã nhớ thương thằng bé tới vậy.

Bà vừa cảm thấy buồn cười vừa lôi kéo con gái vào phòng. Nhưng kể cả khi trong lòng đã đoán ra được vài phần, mẹ Đường vẫn nhịn không được hỏi: “Nhanh nói cho mẹ nghe, chồng và mẹ chồng của con đối đãi với con như thế nào?”

“Bọn họ rất tốt với con……” Đường Hồng Mân thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn vào đôi tay đang nắm chặt lấy tay cô của mẹ, lại nhìn nhìn chị hai đi theo chen vào phòng, bật cười nói: “Không phải cô gái nào cũng mong muốn được gả vào trong thành sao? Với lại, con đã gả đi rồi, hai người còn lo lắng làm gì nữa chứ?”

Thấy em gái như vậy, chị hai cô tức giận trắng mắt liếc cô một cái, sau đó quay qua mẹ Đường nói: “Xem ra là chúng ta mất công lo lắng rồi mẹ ạ, con bé này sống quá thoải mái rồi.”

“Được được được…… Như vậy mẹ cũng yên tâm.” Mẹ Đường lập tức nói vài tiếng “Được”, nhưng ánh mắt bà vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt con gái mình, không nỡ rời đi.

Đường Hồng Mân cũng không nỡ y như bà. Trước kia ở trong huyện, cô nhớ thương thật sự, đặc biệt cô mới vừa gả qua, cho dù mẹ chồng coi cô như con gái ruột, nhưng dù sao nơi này cũng là một nơi xa lạ. Chính vì vậy, cô khẳng định vẫn nhớ nhà mẹ đẻ mà cô đã ở mười tám năm qua.

Mỗi lần làm việc gì đó, cô đều nhịn không được lại tưởng niệm, thời điểm này ngày xưa ở nhà mẹ đẻ cô đang làm gì, hay thời điểm này những người nhà mẹ đẻ cô đang làm gì.

Hai mẹ con nhà cô, vừa mới cách xa nhau hai ba ngày mà cứ ngỡ như lâu lắm rồi không gặp mặt, có biết bao nhiêu điều cần nói, ngay cả chị hai cô muốn xen vào một câu cũng khó khăn. Cuối cùng, chị hai cô quyết định không nói nữa, chỉ cười tủm tỉm nhìn hai người như vậy mà thôi.

Rất nhanh đã tới ba, bốn giờ chiều, cho dù lưu luyến như thế nào, Đường Hồng Mân cũng tới lúc phải đi rồi, mẹ Đường lại nhịn không được nổi lên một màn nước mắt.

Lúc ấy, chị hai cô lại tới nói vài lời an ủi: “Bây giờ đã là tháng chạp rồi, có còn mấy ngày nữa là đến Tết đâu? Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mẹ như vậy, em ba nhìn mẹ khóc lại càng đau lòng hơn. Mẹ cứ nghĩ mà xem, ngày mùng hai Tết là về nhà mẹ đẻ, cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa.”

Bà nghĩ như vậy, quả nhiên đã cảm thấy khá hơn nhiều. Mẹ Đường nhìn nhìn sắc trời, lại lo lắng ngày mùa đông ngắn, bà vội vàng thúc giục con gái con rể đi mau, lại nói mọi thứ trong nhà đều tốt, dặn dò con gái mình cứ chú tâm tới cuộc sống bên nhà chồng, không cần nhớ thương người trong nhà.

Đường Hồng Mân đều nhất nhất đồng ý những lời mẹ cô nói, cơ hồ là một câu mẹ Đường dặn dò, cô đều vâng vâng dạ dạ. Thành ra, mẹ Đường lại trở nên ngượng ngùng, không dặn dò thêm gì nữa, bà chỉ đứng ở cửa thôn nhìn cô đi xa.

……

Sau lễ lại mặt, những cảm xúc mặt trái trong lòng Đường Hồng Mân cũng lắng xuống được hai ngày. Cũng bởi mấy hôm đầu khi vừa được gả qua đây, hơn phân nửa thời điểm cô đều sống trong thấp thỏm bất an. Loại tâm tình này ngược lại hòa tan nỗi buồn ly biệt. Hiện tại, những khẩn trương bất an đã không còn, những cảm xúc dư lại tất cả đều là nhớ thương.

May mắn, thím Đường rất là thông cảm con dâu. Mỗi khi không có việc gì, bà lập tức tìm cô trò chuyện, còn mang theo cô đi la cà trong khu chung cư gia đình, giới thiệu cho cô những người hàng xóm lâu năm, trong số họ cũng có những cô dâu, em gái sàn sàn tuổi cô, dặn dò cô nên ra cửa nhiều một chút cùng mọi người tâm sự.

Ngay cả Hứa Học Quân cũng vậy, hắn khá bận rộn với chuyện trong nhà máy. Phúc lợi đãi ngộ của xưởng máy móc rất tốt, nhưng đi làm thực vất vả, đặc biệt khi tới cuối năm, việc cần làm càng nhiều hơn bình thường. Cũng may, hiện tại thì bận rộn, nhưng tới lúc ăn tết chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mặt khác, còn có một chuyện khiến cho Đường Hồng Mân đặc biệt kinh ngạc.

Nếu muốn kể ra, vậy chuyện này bắt đầu từ đêm tân hôn của cô. Dường như từ đêm hôm đó trở đi, đêm nào cô cũng mơ cùng một giấc mộng. Lại nói, thực sự ra chúng cũng không thể xem như cùng giấc mộng, mà là nhiều cảnh tượng trong mơ có độ tương tự rất cao.