Dịch: Y Na
Trương Huệ sốt ruột, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, đi vào bếp một vòng: “Mẹ, hết dấm rồi.”
Trần Lệ Phương ừ một tiếng, vẫn đang bận nấu ăn: “Mai mẹ đi mua, tối nay ăn cháo khoai lang với rau xào, không cần dấm.”
“Con đang rảnh, để con đi mua cho.”
Xách chai dấm ra khỏi cửa, Trương Huệ không vội đi đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị mà chậm rãi đi dạo quanh cửa ngõ Điềm Thủy.
Cuối cùng đợi cho đến khi anh hai cô trở về.
Trương Huệ bước tới, thì thầm vào tai anh hai mình.
Lỗ tai Trương Kiến Lâm khẽ động: “Chuyện này để anh, em đừng lo.”
Trương Huệ gật đầu: “Anh đừng đi, tìm người đưa tin, đừng để lộ.”
“Chuyện này em không cần nói, anh tự biết rõ.”
Trương Kiến Lâm quay người đi ra ngoài đường tìm anh em tốt của mình, sau khi rẽ mấy lần thì nhờ người ta đến ký túc xá công nhân xưởng thép báo tin.
“Chu Chấn, người nhà cậu nhắn gọi cậu về nhà một chuyến, có việc gấp.”
“Việc gấp gì? Ai báo?”
Khi Chu Chấn ra ngoài, người báo tin đã chạy mất.
“Mọi người có ai nhìn thấy người vừa báo tin không, hay là cố ý trêu chọc tôi?”
Bên ngoài ký túc xá, một công nhân ngực trần đang giặt đồ nói: “Tôi nhìn thấy, một thanh niên đi dép rơm rách.”
Những người khác cười cười: “Chắc là cha mẹ cậu muốn hỏi chuyện đối tượng của cậu đấy.”
“Làm sao có thể? Sao cha mẹ Chu Chấn lại biết chuyện xảy ra hôm qua?”
“Cũng có khả năng, đại đội Thượng Câu các cậu không xa huyện thành, nếu có người lên huyện, có thể đã truyền tin tức về.”
Chu Chấn nghĩ nghĩ, anh ta là người duy nhất ở thôn Thượng Câu làm việc trong xưởng thép, nhưng có một người ở đội bên cạnh làm công nhân tạm thời trong xưởng, ở cùng tầng ký túc xá với anh ta.
Chu Chấn đi đến ký túc xá hỏi thăm thì biết hôm nay người kia đã xin nghỉ về nhà.
Có lẽ anh ta đã truyền tin về.
Bây giờ cũng không còn sớm, Chu Chấn quyết định quay lại mượn xe đạp của ai đó để về nhà trước khi trời tối, sáng sớm mai sẽ quay lại làm việc.
Sau khi xác nhận Chu Chấn đã rời khỏi huyện, Trương Kiến Lâm nhờ một người bạn sống ở phía bắc huyện giúp đỡ tiếp cận còn mình thì về nhà ăn cơm.
Ăn tối xong, Trương Kiến Lâm kéo em gái ra ngoài đi dạo, lúc chỉ có hai anh em, Trương Kiến Lâm mới hỏi: “Sao em lại biết Hướng Dương sẽ làm chuyện xấu?”
“Đoán.”
“Nếu suy đoán của em là đúng thì Chu Chấn sẽ được lợi lớn.”
“Chưa chắc.”
Viên Kiến Quân không phải người dễ dãi, anh ta biết rất rõ Chu Chấn là người thế nào. Nếu Chu Chấn trở thành em rể của mình, Viên Kiến Quân sẽ nghĩ gì?
Huyện Vân Đình có bốn cửa đông nam tây bắc, phía tây bắc là núi Vân Đình, cao hơn hai nghìn mét so với mực nước biển, địa thế hiểm trở, quặng sắt mà xưởng thép, xưởng xe đạp, xưởng máy móc huyện Vân Đình phụ thuộc vào để tồn tại cách núi Vân Đình hơn hai mươi cây số về phía tây.
Phía đông bắc núi Vân Đình, cũng chính là ngoại ô huyện Vân Đình, có một con dốc nhỏ, trên sườn dốc mọc lên cây đào lớn nhất ở huyện Vân Đình, những người trẻ tuổi thường hẹn hò dưới gốc cây, treo dây đỏ lên cây để cầu nguyện tình yêu, dần dần, nơi này được gọi là Dốc Tình Nhân.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, việc dẫn đối tượng đến Dốc Tình Nhân treo dây đỏ, ngắm hoàng hôn trên sườn dốc đã trở thành thú vui của giới trẻ huyện Vân Đình.
Hướng Dương và Viên Hiểu Đình đang đi về phía bắc huyện, Trương Huệ vừa nhìn đã biết bọn họ đang tới Dốc Tình Nhân.
Trương Kiến Lâm không nhịn được muốn hóng chuyện: “Chúng ta cũng đến phía bắc huyện dạo một vòng đi.”
“Không có hứng thú.”
“Đi đi mà, về sớm như vậy không ngủ được đâu, chúng ta đi xem trò vui.”
Không, thật sự không có hứng thú, cô thà ở nhà chơi với cháu còn hơn đi hóng chuyện của Viên Hiểu Đình.
Hóng chuyện cần có nhiều người mới vui, Trương Huệ không đi, thế là Trương Kiến Lâm gọi mấy người có quan hệ tốt đi về phía bắc huyện.