Chương 29: Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao

Dịch: Y Na

Điểm tốt của Giang Minh Ngạn thoáng qua trong đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, Trương Huệ vô tình buột miệng nói hết những gì đang nghĩ.

Giang Minh Ngạn cười lên, ánh sáng lấp lánh trong mắt còn nóng hơn cả mặt trời hôm nay.

Anh cố ý đưa tay chạm vào mặt cô: “Từ nay trở đi, em là người có đối tượng, anh cũng vậy.”

Trương Huệ còn chưa kịp phản ứng, Giang Minh Ngạn đã lui về phía sau mấy bước, đứng vững, cười nói: “Hôm nay làm người yêu, một thời gian ngắn nữa đính hôn, tranh thủ mùa thu kết hôn nhé.”

“Ai da, nhanh quá.”

“Không nhanh, em nhìn người ta đi, làm đối tượng chưa được một tháng đã kết hôn rồi.”

“Em không quan tâm, em vẫn cảm thấy quá nhanh.” Hơn nữa, nhà anh và nhà Chu Chấn khác nhau.

Giang Minh Ngạn tự đắc, hai tay đút túi đi phía trước, Trương Huệ chạy chậm hai bước, cố gắng thuyết phục anh đừng sốt ruột về tương lai.

“Em nhìn đường đi.”

Trương Huệ lui lại, giẫm phải một hòn đá nhỏ, đứng không vững, được Giang Minh Ngạn kéo lại.

Trương Huệ cười khẽ, Giang Minh Ngạn cũng cười: “Nắng to như vậy, chúng ta cứ đi lang thang trên đường thế này, em có muốn đi đâu không?”

“Có.” Trương Huệ có nơi muốn đi.

Trương Huệ đưa anh đến ngõ Bạch Dương, hôm nay bà lão kia không ngồi ở đầu ngõ nên Trương Huệ đi thẳng đến khu phế liệu.

“Anh hai Dương có ở đây không?”

“Có, Trương Huệ, hôm nay muốn mua gì thế.”

“Để tôi xem đã.”

Dương Thụ biết thừa còn cố tình hỏi: “Đối tượng của cô?”

Trương Huệ gật đầu, bây giờ đúng là đối tượng của cô.

“Chào anh hai Dương, tôi là Giang Minh Ngạn.”

Làm quen xong, Dương Thụ bảo sáng nay đã thu được rất nhiều đồ, vẫn chưa phân loại, để bọn họ vào xem, thích cái gì thì lấy ra tính tiền là được.

“Hai người cứ xem từ từ.”

Trương Huệ nhấc chân đi đến căn phòng lần trước, đống giấy vụn trong góc phòng đã bị xử lý hết.

“Chúng ta qua phòng bên cạnh nhìn xem.”

Trương Huệ rất nghiêm túc, mở từng cuốn sách đầy bụi trên kệ ra đọc, mặc dù không hiểu sách và tranh cổ, nhưng vẫn có thể nhìn được mặt chữ.

Giang Minh Ngạn đi theo cô một hồi, cũng biết cô định làm gì. Trương Huệ đặt lại cuốn sách cũ vừa đọc, Giang Minh Ngạn lại cầm nó lên.

Làm thì thế? Trương Huệ dùng ánh mắt hỏi anh.

“Đây không phải sách bình thường, đây là một tập của Tứ Hiền Sơn Thủy.”

Giang Minh Ngạn mở cuốn sách ra, lúc này Trương Huệ mới phát hiện, hóa ra cuốn sách này là tranh chữ gấp, những dòng chữ dày đặc vốn là tái bút.

Cô phải nói chứ, bức tranh này có quá nhiều chữ, ngược lại với loại tranh đính kèm trong trong sách.

Giang Minh Ngạn cẩn thận mở toàn bộ ra: “Thời Dân Quốc, bức tranh chữ truyền kỳ này đã xuất hiện trong sách Dương Long Hữu Sơn Thủy, sau đó được biên soạn thành Tranh chữ niên đại được lưu truyền qua các thời kỳ.”

Giang Minh Ngạn không ngờ lại nhìn thấy nguyên bản trong khu phế liệu của một huyện nhỏ ở vùng nội địa phía Tây Nam.

“Sao anh biết?” Trương Huệ tò mò.

Giang Minh Ngạn mỉm cười: “Mẹ anh thích những thứ này, nhà anh có cuốn Tranh chữ niên đại được lưu truyền qua các thời kỳ xuất bản năm 1963, anh đã từng thấy trong sách.”

Bảo sao.

Trương Huệ vội vàng nói: “Anh mau nhìn xem, còn cái gì anh biết không?”

“Tranh chữ có giá trị phải không?” Giang Minh Ngạn tiếp tục nói.

Trương Huệ nhỏ giọng nói: “Biết thì đừng nói ra miệng.”

“Những bảo vật này cũng chỉ có thể nhặt được ở huyện Vân Đỉnh, nếu ở thủ đô, rất nhiều người biết nhìn hàng, nếu thật sự có đồ tốt thì đã sớm bị những người đó tìm ra hết rồi.”

Kiến thức về tranh chữ cổ xưa của Giang Minh Ngạn cũng có hạn, hai người đi cùng nhau như tìm kho báu, cẩn thận lục lọi sách vở và giấy vụn trong phòng, nhưng lại không tìm được thứ gì đáng sưu tầm.

Thời gian không còn sớm, Trương Huệ vẫn muốn xem lại, đã Giang Minh Ngạn kéo ra ngoài: “Lần sau quay lại.”

“Lần sau quay lại thì đồ tốt bị người khác nhặt hết mất.”