Dịch: Y Na
“Hơn thế mà.” Trương Kiến Lâm biết Giang Minh Ngạn đã đụng phải em gái mình mấy lần, có lần còn vô tình nói với anh ấy.
Hơn nữa, để thúc đẩy Giang Minh Ngạn đến với em gái, trước đây Trương Kiến Lâm cũng chủ động tiết lộ cho anh nhiều thông tin về cô.
Nghĩ lại lúc ấy Giang Minh Ngạn giả vờ không có hứng thú, Trương Kiến Lâm còn không ngừng móc nối cho anh, để anh nhiều lời bắt chuyện, bây giờ trong lòng anh ấy vẫn thấy hơi khó chịu.
“Được rồi, đừng gây sự với em gái các con nữa, mau dọn dẹp, đi tắm rồi ngủ đi.”
Thái độ của Giang Minh Ngạn khiến Trần Lệ Phương rất hài lòng, nhưng bà ấy quên nói chuyện đối tượng nên định để quan sát thêm.
Trương Cao Nghĩa cũng có ý này.
Nửa đêm Trương Huệ tỉnh lại từ trong mơ, không ngủ được, đứng dậy đi mở cửa sổ.
Gió đêm lạnh buốt đột nhiên thổi qua khiến cô nổi da gà, hai cánh tay trần cọ xát vào nhau, Trương Huệ hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô mơ thấy kiếp trước anh nói, đừng hiểu lầm, chỉ là em gái của bạn bè thôi.
Hôm qua anh còn nói, đừng hiểu lầm, cảm thấy em thật đáng yêu.
Câu nào là thật, câu nào là giả?
Ngày hai mươi tám tháng sáu, Chu Chấn và Viên Hiểu Đình kết hôn.
Kể từ khi xưởng thép huyện Vân Đình thành lập, bốn khu nhà gia đình đã được xây dựng.
Khu nhà thứ nhất và thứ hai nằm ở phía đông thành phố, còn được gọi là khu nhà cũ, khu nhà thứ ba và thứ tư được xây dựng trong những năm gần đây, ở gần xưởng thép, được gọi là khu nhà mới.
Cha Viên Hiểu Đình là phó xưởng trưởng, chắc chắn sẽ sống ở khu nhà mới, đám cưới của bọn họ cũng được tổ chức ở khu nhà mới, phát kẹo cưới tất cả các tầng.
Phát kẹo cưới ở khu nhà mới thì thôi, bọn họ còn đến khu nhà cũ để phát kẹo cưới.
Bọn họ không quen nhiều người trong khu nhà cũ, nên không phát tận nhà mà đặt một túi kẹo cưới lớn trước cổng, để ai đi ngang qua cũng có thể lấy một nắm.
Cả ngày hôm nay, toàn bộ xưởng thép đều bàn tán về đám cưới của Chu Chấn và Viên Hiểu Đình, ai cũng nói nhà phó xưởng trưởng Viên thương con gái nên cho nhiều của hồi môn.
Chu Chấn không đủ năm công tác, không được chia nhà nên vợ phó xưởng trưởng đã đến bộ văn hoá tìm thuê một căn nhà trống cho đôi vợ chồng trẻ ở trước.
Có người ghen tị nói không biết sau này Chu Chấn dựa vào bám váy nhà vợ bớt được bao nhiêu năm phấn đấu, kết hôn một lần, vợ con sự nghiệp nhà cửa đều ổn thỏa.
Có người miệng rất khó nghe, lúc nói tới Chu Chấn còn thêm một hai câu về Trương Huệ.
“Không phải tôi coi thường nhà họ Trương chứ nếu Chu Chấn lấy Trương Huệ, cha mẹ vợ có thể thuê phòng cho cậu ta sao.”
“Ừ, ừ, bây giờ nhà ai cũng không đủ ở, không có quan hệ tốt thì ai mà chịu thuê nhà cho người khác ở?”
Người nói lời này nhếch miệng cười, không giấu được vẻ khinh thường trong mắt.
Trương Huệ căn bản không quan tâm, lấy cô, cha mẹ cô còn cho cả một căn nhà làm của hồi môn kìa, kiếp này Chu Chấn không may mắn có cơ hội chiếm nhà cô nữa.
Ngày hôm sau trời nắng, Trương Huệ cầm ô đi làm, Thẩm Yến kêu lên: “Cái váy hoa vàng nhạt này của cậu đẹp quá, mua vải ở đâu vậy?”
Thẩm Yến sờ sờ: “Sao tôi chưa từng thấy loại vải này ở cửa hàng bách hóa?”
Anh trai của Thẩm Yến làm việc trong cửa hàng bách hóa, cửa hàng bách hóa có đồ gì mới chắc chắn cô ấy sẽ biết rất nhanh.
“Không phải mua ở cửa hàng bách hóa, lần trước cha tôi đến tỉnh thành thăm bạn bè, mua ở đó.”
“Cha cậu tốt với cậu thật.”
Trương Huệ cười nói: “Đừng nói về tôi nữa, hôm nay mang theo tương thịt sốt nấm, buổi trưa ăn thử xem.”
“Vậy chắc chắn phải ăn thử rồi.”
Nhà Thẩm Yến đông con, mấy ngày trước trường học phát thịt bò, mang về chia cho cả nhà ăn, Thẩm Yến cũng chưa ăn đủ.