Dịch: Y Na
Khu nhà gia đình xưởng thép này đều là hàng xóm cũ lâu năm, ai cũng biết nhà họ Lâm bọn họ có chế độ ăn uống tốt.
Trước đây khi ba anh em bọn họ còn nhỏ, cần trang trải chi phí học hành, cơm ăn, áo mặc nên cuộc sống khá chật vật. Sau này ba anh em bọn họ lớn lên bắt đầu đi làm, chỉ trong một hai năm, cơm nước nhà bọn họ đã trở thành độc nhất trong khu nhà gia đình, những người khác chắc chắn sẽ không có ý kiến.
“Đừng nói nhảm nữa, mau ăn cơm thôi.”
Một bàn tám người, lúc Trương Huệ tới bàn thì cả nhà đã ngồi sẵn.
Không biết có phải do thói quen hay không, nhưng chỗ ngồi vẫn giống như lần trước, cô và Giang Minh Ngạn ngồi cạnh nhau.
“Tiểu Giang, ăn nhiều một chút, nếm thử tay nghề của dì.”
“Cảm ơn dì Trần, ngon quá ạ.”
Trần Lệ Phương cười tủm tỉm nói: “Ngon thì tới thường xuyên nhé, nhưng lần sau đừng mang theo thịt nữa, tương thịt nấm tuần trước mang về ăn có ngon không.”
“Ngon ạ, ăn cùng cơm hay trộn mì đều rất ngon.” Mấy người có quan hệ tốt với anh đều tranh giành nhưng anh không chịu chia cho ai.
“Huệ Huệ nhà dì thích nấu ăn linh tinh, tương thịt sốt nấm chưa là gì đâu, món nào con bé cũng biết làm đó.”
Trần Lệ Phương khen ngợi con gái rồi hỏi về gia đình Giang Minh Ngạn: “Lần trước quên hỏi, Tiểu Giang, cha mẹ cháu làm nghề gì?”
Lần trước vừa nghe Giang Minh Ngạn nói mình đến từ thủ đô, Trần Lệ Phương liền không còn muốn hỏi thăm nữa, lần này bà phải hỏi cho rõ.
“Mẹ cháu là nội trợ, cha cháu và anh trai cháu làm việc trong nhà máy cơ khí, chị dâu cháu là bác sĩ.”
“Nhà cháu có hai anh em à.”
“Vâng.”
“Vậy thì tốt, hai anh em hỗ trợ lẫn nhau, sau này còn có người dựa vào, huống chi hai đứa đều làm việc trong nhà máy cơ khí.”
Hỏi gia đình xong, Trần Lệ Phương nói về khẩu vị Nam Bắc, hỏi vòng vo nhà bọn họ ai nấu cơm ai làm việc nhà, Giang Minh Ngạn nói mẹ anh thường xuyên nấu cơm, hai anh em bọn họ cũng biết nấu nhưng kỹ năng chỉ ở mức trung bình.
Nghe thấy Giang Minh Ngạn biết nấu cơm, người nhà họ Trương lập tức nhìn anh bằng ánh mắt khác, có chút khen ngợi.
Trương Kiến Lâm điên cuồng nháy mắt với em gái: “Biết nấu cơm đấy.”
“Vâng, thế anh hai có biết nấu không?” Trương Huệ cố ý hỏi ngược lại.
“Anh biết nhóm lửa.” Trương Kiến Lâm cảm thấy mình có nhiều kỹ năng hơn những nam đồng tính không biết nấu cơm khác.
Hai anh em cãi nhau, Trần Lệ Phương bị mất tập trung, vốn định hỏi về kế hoạch tương lai của Giang Minh Ngạn thì lại quên mất.
Giang Minh Ngạn rất biết ý, thấy bà không hỏi thì chủ động nói chuyện khác trong nhà. Anh nói chị dâu và mẹ anh thân thiết như chị em ruột, cha mẹ anh cũng rất cởi mở, không có yêu cầu gì đối với hai anh em bọn họ.
Nhà họ Trương lập tức hiểu ý của Giang Minh Ngạn, Trần Lệ Phương cũng không che giấu được sự hài lòng đối với Giang Minh Ngạn.
“Tiểu Giang à, cháu là người thủ đô, nếu sau này sống ở một nơi nhỏ như huyện Vân Đình, cha mẹ cháu sẽ không lo lắng cho tương lai cháu chứ.”
“Nói là hoàn toàn không lo lắng cũng không phải, cha cháu làm kỹ thuật, ông ấy thường nói nếu có năng lực thì ở đâu cũng có thể làm ra sự nghiệp.”
“Cha cháu nói không sai.” Trương Cao Nghĩa không nhịn được đồng tình.
Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của cha mẹ chồng, Lưu Lị cũng cười hỏi: “Kỹ thuật viên Giang cũng không còn trẻ nữa, gia đình đã đính hôn cho cậu chưa?”
Giang Minh Ngạn trước giờ luôn ổn định hiếm khi lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Vẫn chưa ạ, phải xem duyên phận thôi.”
Trương Kiến Lâm nhìn em gái rồi nhìn Giang Minh Ngạn một chút, nghĩ nghĩ chợt hiểu ra, cái tên Giang Minh Ngạn này thế mà lại lợi dụng anh ấy.
Đồ chó mưu mô này, anh ấy còn tưởng Giang Minh Ngạn coi trọng mình đầu óc thông minh, có học thức, không ngờ Giang Minh Ngạn lại coi trọng em gái anh ấy.