Chương 16: Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao

Dịch: Y Na

Thẩm Yến thở dài: “Giáo viên chính thức các cậu sướng thật, giáo viên tạm thời chúng tôi việc nhiều lương ít, đúng là mệt mỏi.”

Thẩm Yến và Trương Huệ đều đến vào mùa thu năm ngoái, thành tích của Thẩm Yến không tốt lắm, không tự thi đậu được nên phải nhờ gia đình đi cửa sau làm giáo viên tạm thời.

Khi mới vào trường, Thẩm Yến cũng nói riêng với Trương Huệ là cô ấy sẵn sàng làm giáo viên tạm thời, cô ấy chỉ muốn làm giáo viên thôi, gia đình cô ấy cũng thấy vậy, có được vị trí giáo viên sau này cũng dễ tìm nhà chồng hơn.

Chính sách xuống nông thôn vẫn đang được áp dụng, nếu tốt nghiệp không có công việc, chưa lập gia đình thì có thể sẽ phải xuống nông thôn. Có việc làm thì không cần lo lắng, cũng có thể chậm rãi tìm nhà chồng.

Lúc đầu nghĩ chỉ cần vào trường là được, vào trường rồi mới biết việc nhiều lương ít hơn giáo viên chính thức, trong lòng lại cảm thấy mất cân bằng.

Trương Huệ vỗ vỗ cánh tay cô ấy an ủi: “Nhà cậu có quan hệ, tìm cơ hội lên làm chính thức là được.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

Trò chuyện mấy câu, Trương Huệ chuẩn bị đi đến ngõ Bạch Dương.

Ngõ Bạch Dương nằm ở phía tây bắc huyện Vân Đình, trước đây ngõ Bạch Dương chuyên giao dịch buôn bán dê bò, hiện tại không được phép kinh doanh tư nhân nên ngõ Bạch Dương đã xuống dốc, trở thành nơi tích tụ rác thải.

Vì vậy, trạm phế liệu lớn nhất huyện Vân Đình nằm ở ngõ Bạch Dương.

Thời tiết quá nóng, không muốn vòng vo đường xa nên Trương Huệ cầm ô đi dọc theo phố Đại Nam, cũng là chính quyền phía nam huyện, tình cờ chạm mặt Viên Hiểu Đình và cả nhà Chu Chấn trước cửa hàng bách hóa phố Đại Nam.

“Ô, đây không phải là Trương Huệ sao? Trời nắng nóng cô đi đâu thế? Sao không có ai đạp xe chở đi vậy?”

Trương Huệ liếc nhìn chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới toanh đậu bên chân Viên Hiểu Đình.

Viên Hiểu Đình cười cười, không e dè nói: “Chắc cô cũng biết chuyện Chu Chấn cầu hôn tôi rồi, cha tôi cho tôi của hồi môn, tôi nói không cần, sống trong khu nhà gia đình mỗi ngày đi làm đi hai bước là tới, mua xe đạp cũng không dùng được, cha tôi lại cứ muốn cho tôi một chiếc làm của hồi môn.”

Trương Huệ cũng cười cười, với bản tính tham lam không bao giờ thấy đủ của người nhà Chu Chấn, không biết đến cuối cùng, cái xe đạp hồi môn của Viên Hiểu Đình này là cho ai dùng…

Viên Hiểu Đình đánh giá Trương Huệ từ trên xuống dưới, cô cầm ô đi dưới ánh nắng chói chang, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt hồng hào, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rất đẹp.

Đúng là đáng ghen tị.

Viên Hiểu Đình nắm chặt tay lái, kiêu ngạo hất cằm: “Cô đi đâu, để tôi chở.”

“Không cần, tôi không vội, đi bộ dần cũng được.”

Trương Huệ không có ý định trò chuyện với Viên Hiểu Đình, gật đầu một cái liền rời đi, cũng không thèm chào hỏi người nhà họ Chu.

Chờ Trương Huệ đi xa, Chu Nguyệt em gái Chu Thần cố ý cao giọng: “Trương Huệ gặp người lớn cũng không biết mở mồm ra chào, anh à, em đã nói mà, Trương Huệ này chẳng có gì tốt cả.”

“Đúng vậy, đúng vậy, cả nhà chúng ta đều không thích Trương Huệ, cũng may anh chia tay chị ta quen chị Hiểu Đình, cha mẹ vừa biết tin đã thấy vui rồi.”

Chu Lỗi em trai Chu Thần vội vàng tiếp lời em gái, còn không ngừng liếc nhìn Viên Hiểu Đình.

“Hiểu Đình à, Chu Chấn nhà chúng ta có thể kết hôn với cô gái tốt như cháu, đúng là phúc của nhà họ Chu chúng ta mà.” Hạ Tam Muội đứng ở một bên cười vô cùng thân thiết, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào chiếc xe đạp.

Giẫm lên Trương Huệ một phát để lấy lòng con dâu tương lai, người nhà họ Chu làm cực kỳ thuận tay.

Viên Hiểu Đình liếc nhìn Chu Chấn, trong mắt Chu Chấn đều là cô ta, sự bất mãn vì đối tượng cũ của Chu Chấn là Trương Huệ lập tức tan thành mây khói.

Viên Hiểu Đình được tâng bốc vui vẻ khoát tay nói: “Cũng muộn rồi, chúng ta đến nhà ăn nhân dân ăn cơm, mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, tôi bao.”