Chương 1: Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao

Dịch: Y Na

Mùa hè tháng 5 năm 1970.

Đó là một ngày nắng đầu hè, sáu giờ tối mặt trời còn chưa xuống núi.

Những viên gạch xanh trên bức tường ngoài tòa nhà gia đình thứ hai của xưởng sắt thép huyện Vân Đỉnh bị nắng nóng, gió nhẹ thổi qua hàng cây ngô đồng bên ngoài tòa nhà gia đình, đung đưa những chiếc lá xanh non, xuyên qua cửa sổ rộng mở, mang lại cảm giác mát mẻ vào trong phòng.

Đáng tiếc, sự mát mẻ này cũng không thể làm dịu đi nỗi lo lắng của người trong nhà.

“Sao Chu Chấn dám?”

Con trai cả nhà họ Trương, Trương Kiến Sơn luôn bình tĩnh không nhịn được tức giận: “Trong xưởng chúng ta ai chẳng biết nó đang hẹn hò với em gái, chiều nay lúc đưa tin tuyên truyền, bao nhiêu người nhìn như thế, nó còn dan díu với nữ đồng chí khác, không ra thể thống gì.”

Lưu Lị vợ Trương Kiến Sơn vội vàng nói: “Không thể nào, Chu Chấn là người luôn biết giới hạn.”

Trương Kiến Lâm chế nhạo: “Này chị dâu, chị không biết Chu Chấn có thể vào xưởng làm việc là nhờ quan hệ với con trai phó xưởng trưởng Viên à, chị nghĩ cậu ta thành thật đến đâu?”

Trương Cao Nghĩa làm chủ xua tay, bảo con trai và con dâu ngồi xuống: “Đừng tức giận, để thằng cả nói cụ thể có chuyện gì trước đã.”

Lại nói người ta cũng không ôm ấp công khai, ai biết thì nói Chu Chấn ga lăng với các nữ đồng chí, ai không biết còn tưởng Chu Chấn đang nịnh nọt những cô bé có gia thế này, muốn hẹn hò với người ta thôi.

Những nữ đồng chí đó hoặc có cha mẹ là lãnh đạo ở xưởng thép, hoặc đi cửa sau từ các cơ quan đơn vị vào bộ phận tuyên truyền của xưởng.

Nói về các nữ đồng chí chiều nay đi, đầu tiên là Viên Hiểu Đình, là con gái lớn của phó xưởng trưởng Viên, thân phận này không phải rất nổi bật trong xưởng sao?

Viên Hiểu Đình cũng là bạn học của Trương Huệ, từ nhỏ đã ghen tị vì Trương Huệ đẹp hơn mình, hai người vẫn luôn xích mích, Chu Chấn lại đến xum xoe trước mặt Viên Hiểu Đình là sao?

Mẹ Trương Huệ, Trần Lệ Phương vỗ đùi: “Mẹ đã nói Chu Chấn không đáng tin mà, mẹ từng nhờ người đến thôn Chu Chấn hỏi thăm, mẹ Chu Chấn chính là một kẻ gây rối trong đội bọn họ, gả đến cái nhà như vậy sao con có thể sống tốt chứ?”

“Nói về gia đình, gia đình không tốt, nói về người, người cũng không tốt, rốt cuộc con thích cái gì ở nó vậy?”

“Nếu em thích khuôn mặt kia của nó thì để anh tìm người đẹp hơn cho, đảm bảo tốt hơn thằng Chu Chấn xấu tính đó.”

“Nghiêm Vệ Hoa lần trước nhắc tới kia, cha mẹ đều làm việc trong cơ quan đơn vị, cậu ấy cũng làm ở cục quản lý lương thực, lấy người như vậy chẳng phải tốt hơn Chu Chấn sao?”

“Không được lấy Chu Chấn!”

Cả nhà đều sốt ruột nhưng Trương Huệ vẫn im lặng.

Trương Kiến Lâm lo lắng: “Em gái, em nói cái gì đi.”

Trương Huệ đang bối rối vẫn còn ngơ ngác, cả nhà đều lo lắng nhìn cô.

Trương Huệ mím làn môi đầy đặn mềm mại, một cơn gió thổi qua, vài sợi tóc đen nhánh bay ra giữa trán, trên khuôn mặt trái xoan không tì vết, một đôi mắt hoa đào loang loáng bóng nước.

Ánh mắt cô chậm rãi rơi xuống khuôn mặt sốt ruột của mẹ mình, ánh mắt dần dần kiên định: “Con sẽ không lấy!”

Trần Lệ Phương trở nên vui mừng: “Đây mới là con gái của Trần Lệ Phương mẹ chứ, đúng là thông minh!”

Trương Cao Nghĩa tính tình trầm ổn, lúc này cũng gật đầu: “Lâu ngày thấy lòng người, đừng nóng lòng quá, chúng ta hãy chờ xem.”

Sở dĩ nhà họ Trương sốt ruột như vậy là vì Trương Huệ quá nóng lòng muốn lấy Chu Chấn.

Cũng may con gái biết nghe lời, cả nhà tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Kiếp này Trương Huệ là người nghe lời, nhưng kiếp trước thì không.

Kiếp trước cô làm loạn đòi lấy Chu Chấn, cha mẹ cô hết cách đành phải bỏ hết của cải ra mua cho cô một căn nhà một phòng ngủ làm của hồi môn, lúc đó cả khu đều bàng hoàng, chưa thấy ai chiều con gái đến vậy.