Chương 5: Thập Niên 70: Mỹ Nhân Nóng Bỏng (Dịch)

“Về phần Tống Chí Thành, từ trước đến giờ tôi chưa từng thích anh ta.”

“Không thể nào?”

Những lời Cố Giai Giai nói, Tống Chí Thành là người đầu tiên không tin.

Chưa nói đến chuyện ngày hôm nay, thì từ nhỏ đến lớn, Cố Giai Giai luôn chạy theo mông anh ta, đuổi cũng chẳng đi, sao lại không thích anh ta cơ chứ?

Tống Chí Thành không tin, quần chúng hóng chuyện cũng không tin. Nói thật chứ, nếu như hôm nay Cố Giai Giai không tự tự, thì họ cũng thấy mọi chuyện đều do Cố Giai Giai bày mưu.

Cố Giai Giai thích Tống Chí Thành như vậy, hoàn toàn có động cơ gây nên.

Khi còn bé, Cố Giai Giai rất thích đi theo Tống Chí Thành, khi lớn lên thì càng bám chặt hơn. Mặc dù cô không dùng thân phận bạn gái để ở bên cạnh Tống Chí Thành, nhưng luôn dùng thân phận em gái để bá chiếm vị trí bạn gái của Tống Chí Thành.

Nếu không vì để tránh Cố Giai Giai, thì Tống Chí Thành căn bản chẳng xuống nông thôn làm thanh niên trí thức gì đó cả. Nói Tống Chí Thành lập chí, có khát vọng này kia rồi mới xuống nông thôn, đúng là chuyện tầm phào.

Vì Cố Giai Giai có thân phận đặc biệt, Tống Chí Thành không dám từ chối Cố Giai Giai, sợ cô gây sự, anh ta sẽ bị mọi người bàn tán, thì Tống Chí Thành cũng không chạy xa như vậy.

Mọi người hoài nghi đây quả thực là chuyện Cố Giai Giai có thể làm. Nguyên chủ thật sự thích Tống Chí Thành, vì anh ta, chuyện gì nguyên chủ cũng có thể làm, thành công trở thành nữ phụ ác độc.

Nhưng mà mặc kệ từ trước đến giờ Cố Giai Giai cứ bám theo, tên Tống Chí Thành này không từ chối thẳng thừng, cảm giác được Cố Giai Giai theo đuổi cũng khá thú vị, cho nên cứ dây dưa mãi.

“Sao có thể chứ? Tôi từng thổ lộ với anh à? Sao anh dám nói tôi thích anh?”

Cảm ơn nguyên chủ, vì nguyên chủ chưa từng thổ lộ với Tống Chí Thành, cho nên cô có thể già mồm cãi láo. Cho nên hôm nay Cố Giai Giai mới nói trắng ra như vậy, cây ngay không sợ chết đứng khiến Tống Chí Thành không nói nên lời.

“Tống Chí Thành, tôi nói cho anh biết, từ trước đến giờ tôi chưa từng thích anh.”

Cố Giai Giai nói như chém đinh chặt sắt, không giống nói dối lắm.

Quần chúng hóng chuyện mê mang, dường như tin đây là sự thật.

“Vậy sao khi còn bé mỗi ngày cô đều đến tìm cậu ta?”

“Cô còn mang trái cây đến cho cậu ta nữa.”

“3 năm trước, khi cậu ta đến nông thôn, cô lại khóc lóc thảm thiết.”

“Cô còn gửi thư cho cậu ta.”

“Cô…” Rõ ràng cô thích cậu ta mà?

“Đủ rồi. Đừng nói nữa.”

Cố Giai Giai ôm ngực, dáng vẻ không chịu nổi khi họ nhắc đến chuyện cũ, cắt ngang lời mọi người nói.

“Khi đó tôi đi theo Tống Chí Thành, bởi vì chỉ mỗi mình anh ta muốn chơi với tôi, còn mấy người thì bài xích tôi, không quan tâm đến tôi, cho nên tôi chỉ có thể đi tìm anh ta. Bởi vì tôi được nhận nuôi, sau đó bố lại ly hôn với dì Phùng, cho nên mấy người không chào đón tôi.”

“Bố thấy tôi chơi một mình nên rất đau lòng, ông đã bận rộn cả ngày nên tôi không muốn ông phải lo lắng cho tôi, cho nên chỉ có thể mặt dày đi theo Tống Chí Thành. Chỉ có mỗi anh ta thích sĩ diện, cho nên không đuổi tôi đi, rồi mới dẫn tôi đi chơi cùng.”

“Sau khi lớn lên, tôi đã có thêm bạn bè mới, quả thực tôi không cần đến tìm anh ta nữa. Nhưng khi đó tôi lại thích Lục Hành. Bình thường Lục Hành rất bận, lại không thích nói chuyện cùng con gái. Cho nên, vì để nhìn thấy Lục Hành, tôi mới phải đến tìm Tống Chí Thành.”

“Tôi tặng quà cho Tống Chí Thành, ai ở đó cũng có phần, kể cả Lục Hành. Nhìn thì như ai cũng có phần, thực ra phần quà đưa cho Lục Hành mới được tôi chọn lựa tỉ mỉ.”

“Khi Tống Chí Thành xuống nông thôn, tôi đau lòng khóc lóc, căn bản không phải vì xa Tống Chí Thành, mà bởi vì tôi không còn lý do để gặp Lục Hành nữa, cho nên tôi mới như vậy.”