Đây quả thực là một vòng luẩn quẩn, vì vậy Liễu Thụ Lâm không muốn để Cố Giai Giai lấy ruộng lúa quý giá của mình ra để luyện tập.
Cố Giai Giai tự mình nghĩ thông suốt, vậy thì tốt quá rồi.
Khi Cố Giai Giai xin phép ông ấy không đi làm việc, Liễu Thụ Lâm lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, vui vẻ đồng ý.
Dù sao thì vị trí thức Cố này, vừa nhìn đã biết không phải người dựa vào công điểm để sống. Người này cũng không cần ông ấy nuôi, ông ấy quan tâm cô làm gì?
Chỉ cần Cố Giai Giai không gây chuyện, thì Liễu Thụ Lâm sẵn sàng chiều chuộng cô, cung phụng cô.
Xét cho cùng, cô là người đã trả 100 đồng tiền thuê nhà.
"Đội trưởng Liễu, trong thôn chúng ta có ai bán đồ gỗ không? Con muốn mua một ít đồ đạc."
Liễu Thụ Lâm nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Cố Giai Giai với ánh mắt như thể đang nhìn một tên phá gia chi tử không biết đến cuộc sống khó khăn của người dân.
Liễu Thụ Lâm cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch, ổn định huyết áp đang tăng vọt của mình. Ông ấy lẩm bẩm trong lòng rất nhiều lần, đây không phải con gái ông ấy, không tiêu tiền của ông ấy. Cuối cùng cũng miễn cưỡng nuốt lại lời trách mắng sắp buột miệng thốt ra.
Bình tĩnh, trí thức Cố là người giàu có. Bình tĩnh, người giàu muốn mua gì thì mua. Bình tĩnh, trí thức Cố không cần ông ấy lo.
Nhưng đó là tiền! Là tiền thật đó! Liễu Thụ Lâm vẫn cảm thấy xót thay cho túi tiền của Cố Giai Giai.
Biết rằng Cố Giai Giai sẽ không thể tự mình xoay sở được, Liễu Thụ Lâm ngập ngừng nói với Cố Giai Giai:
"Thợ mộc á? Thôn chúng ta không có, nhưng thôn bên cạnh có. Gần đây thôi, chỉ cách một con sông, con muốn mua gì thì có thể đến nhà thợ mộc họ Thôi ở thôn Phúc Thọ."
Sợ Cố Giai Giai không tìm được đường, Liễu Thụ Lâm bèn gọi cháu gái của mình là Liễu Linh dẫn đường cho Cố Giai Giai.
"Linh Linh, đây là trí thức Cố, cô ấy muốn mua đồ gỗ, không biết đường, con dẫn cô ấy đi một chuyến. Thuận tiện hỏi giá cả giúp cô ấy, đừng để cô ấy bị lừa."
Vì 100 đồng kia, Liễu Thụ Lâm không nhịn được mà dặn dò thêm một câu. Trí thức Cố này ngốc nghếch, lại nhiều tiền, ông ấy không trông chừng cẩn thận thì không được.
Liễu Linh giòn giã đáp lời, sau đó cũng đội một chiếc mũ rơm, rồi cùng Cố Giai Giai ra ngoài.
Liễu Linh năm nay 15 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp 2, là một cô bé có gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, rất hay cười, cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền trông vô cùng đáng yêu.
Cô bé vừa đi vừa nhảy chân sáo bên cạnh Cố Giai Giai, vui vẻ như một chú chim sơn ca.
"Chị Giai Giai, chị muốn mua gì vậy?"
Liễu Linh rất tò mò về Cố Giai Giai. Sáng nay cô bé đã ăn một viên kẹo sữa thỏ trắng mà hôm qua Cố Giai Giai mang đến đổi lấy diêm, đến bây giờ trong miệng vẫn còn thoang thoảng mùi sữa ngọt ngào.
Liễu Linh không hiểu tại sao lại có người dùng một túi kẹo sữa ngon như vậy để đổi lấy một hộp diêm chỉ có hai hào?
Mẹ cô bé nói Cố Giai Giai chán ăn kẹo sữa rồi, Liễu Linh lại càng không thể hiểu được.
Kẹo sữa thỏ trắng ngon như vậy, sao có thể chán được?
Nếu là cô bé, cô bé có thể ăn mỗi ngày, ăn trong mỗi bữa cơm, cũng không bao giờ chán.
Liễu Linh muốn biết ngày thường Cố Giai Giai ăn gì? Trên đời này rốt cuộc có thứ gì ngon hơn kẹo sữa thỏ trắng?
Nhưng bây giờ Liễu Linh chưa thân thiết với Cố Giai Giai, nên cô bé không tiện hỏi thẳng. Cô bé định bụng sẽ trò chuyện, làm quen với Cố Giai Giai trước, đợi đến khi hai người thân thiết hơn rồi sẽ hỏi.
Cố Giai Giai không biết cô bé đối diện phải tốn bao nhiêu công sức để hỏi cô ngày thường ăn gì. Cô chỉ coi như cô bé đang tán gẫu với mình.
Liễu Linh trông rất đáng yêu, nói chuyện cũng rất dễ nghe, Cố Giai Giai vui vẻ trò chuyện cùng cô bé.
"Chị muốn mua rất nhiều thứ. Thùng tắm, bàn ghế ăn cơm, rồi cả bàn trang điểm, tủ đầu giường nữa. Đồ lớn thì mua mấy thứ đó trước, còn những thứ nhỏ như giá để đồ thì chị xem sau."
"... ...! Nhiều, nhiều vậy sao?"
Liễu Linh thật sự không hiểu, Cố Giai Giai chỉ ở đây một thời gian ngắn, tại sao phải mua nhiều đồ như vậy.
"Chị Giai Giai, chị mua nhiều đồ như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền, khi nào chị đi cũng không mang theo được, hay là chị suy nghĩ lại đi?"