Nhưng bây giờ đến lượt Cố Giai Giai phải tự mình làm, cô rất lo lắng không biết mình có làm được hay không.
Nhớ lại từng chi tiết cách nhóm lửa của người khác, Cố Giai Giai hồi hộp làm theo. Trước tiên phải có củi nhỏ, sau đó phải thông gió, củi cũng không được ẩm ướt.
Chuẩn bị xong xuôi, Cố Giai Giai quẹt một que diêm rồi ném vào bếp lò.
Ừm, tốc độ ném không đúng, que diêm chưa kịp chạm vào củi nhỏ thì lửa đã tắt.
Rút kinh nghiệm, lần này Cố Giai Giai không ném que diêm nữa. Cô dùng hai tay che chắn lửa của que diêm, cẩn thận đưa que diêm đến gần củi nhỏ.
Lần này, mọi việc đều suôn sẻ, Cố Giai Giai đã đánh lửa thành công.
Nhìn ngọn lửa bùng cháy, Cố Giai Giai mặt mũi lem luốc, suýt chút nữa thì cảm động đến phát khóc.
Thật sự là quá gian nan.
Huhu, cô đúng là ấm đầu mới tự mình chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này để chịu khổ.
Cuộc sống không có đồ ăn nhanh, không có người giúp việc, còn phải tự mình đun nước tắm này, đến bao giờ mới kết thúc đây?
Lau người một cách khó khăn trong chiếc chậu rửa mặt nhỏ, lúc này Cố Giai Giai vô cùng nhớ đến căn biệt thự rộng lớn của mình ở hiện đại, nhớ chiếc bồn tắm tự động có chức năng mát-xa, nhớ vòi hoa sen muốn xả bao nhiêu nước tùy thích.
Huhu, lúc cô đến châu Phi quay phim, cuộc sống cũng không khổ đến mức này.
Ngày mai nhất định cô phải đi hỏi xem chỗ nào bán thùng tắm, nếu được, Cố Giai Giai còn muốn sửa sang lại phòng tắm.
Cô không muốn ngày nào cũng phải tắm rửa trong phòng ngủ nữa.
Cố Giai Giai cũng muốn đổi chỗ khác để tắm, mà do nhà Trương Đại Ngưu quá nhỏ, ngoài phòng ngủ ra thì chỉ có nhà bếp, tổng cộng chỉ có hai gian phòng, ngay cả phòng khách cũng không có. Cố Giai Giai không tắm trong phòng ngủ thì phải tắm trong bếp. Điều đó thật sự là vượt quá giới hạn chịu đựng của cô.
Trải qua muôn vàn khó khăn, và vô số điều không thể diễn tả bằng lời, cuối cùng Cố Giai Giai cũng tắm rửa sạch sẽ.
Lúc lau tóc, ngồi trên giường, Cố Giai Giai cảm thấy toàn thân rã rời.
Quá trình thay nước hết lần này đến lần khác, Cố Giai Giai không muốn nhớ lại chút nào.
Tóc còn chưa kịp khô, thì bụng Cố Giai Giai đã réo lên ầm ĩ.
Do thiếu kinh nghiệm, lúc đun nước, Cố Giai Giai đã quên mất chuyện nấu cơm cho mình. Nếu cô nhanh trí một chút, luộc cho mình một quả trứng gà, thì bây giờ cô đã không phải nhìn đống đồ ăn mà chảy nước miếng rồi.
Huhu, cuộc sống này thật sự quá khó khăn. Những ngày tháng tốt đẹp trước đây, khi đói bụng sẽ có người bưng cơm đến tận nơi, đã không còn nữa rồi.
Cố Giai Giai lại một lần nữa hối hận vì đã xuống nông thôn, cuối cùng lấy từ trong túi ra một viên kẹo ngậm, chưa kịp ăn hết thì đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Không biết là do ban ngày quá mệt mỏi, hay là do suy nghĩ quá nhiều, đêm đó Cố Giai Giai đã mơ một giấc mơ.
Hoặc cũng có thể không phải là mơ. Mà là kịch bản xuyên sách của cô đã thay đổi.
Trong mơ, Cố Giai Giai đã nhìn thấy cốt truyện phần tiếp theo của [Cưng Chiều Vợ Yêu Thập Niên 70] là [Mẹ Kế và Con Trai].
Thật không may, trong cốt truyện phần mới này, Cố Giai Giai vẫn là nữ phụ phản diện.
Cô là người mẹ độc ác bỏ chồng, bỏ con trong câu chuyện mẹ kế.
Theo như tình tiết trong sách, để trốn tránh sự quấy rối của đám lưu manh trong thôn và trốn tránh lao động, cô đã đồng ý gả cho Lưu Phú Quý - một người đàn ông tốt trong thôn. Sau khi kết hôn, Lưu Phú Quý hết mực yêu thương, chiều chuộng cô, nhưng cô lại chán ghét anh ta muốn chết.
Lưu Phú Quý đối xử với cô bằng cả tấm chân tình, nhưng sau khi thi đỗ đại học, cô đã bỏ chồng, bỏ con, ôm tiền bỏ trốn. Trước khi đi, để sỉ nhục Lưu Phú Quý, cô còn nói với anh ta rằng, cô chưa từng thích anh ta. Người cô yêu mãi mãi là Tống Chí Thành - chàng trai tài giỏi, nho nhã kia.
Trong sách viết rằng sau khi cô trở về thành phố, cô không chuyên tâm học hành, mà vẫn tiếp tục xen vào chuyện tình cảm của Cố An và Tống Chí Thành, trở thành vật cản đáng ghét. Cuối cùng, cô bị Lưu Phú Quý - lúc này đã hắc hóa tìm thấy, bị anh ta - lúc này đã trở thành ông trùm kinh doanh giàu có trả thù, cả đời sống trong nghèo khổ, khốn cùng.
Lưu Phú Quý không chỉ trả thù cô, mà anh ta còn đóng vai phản diện, tìm Tống Chí Thành gây sự, đối đầu với Tống Chí Thành.