Người đi khoang nằm, không phải cán bộ thì cũng là người nhà cán bộ. Những người này phần lớn đều là người có mắt nhìn, chẳng ai lại đi làm những chuyện khiến người khác chán ghét.
Nhưng ít người như vậy không có nghĩa là không có.
Lúc ăn tối, Cố Giai Giai đã gặp phải một người kỳ quặc tự cho mình là đúng.
Đó là một bà cụ tóc hoa râm, trông có vẻ hiền lành, nằm giường dưới đối diện cô.
Ngồi xe cả ngày khiến người Cố Giai Giai đau nhức, cô không muốn xuống xe mua cơm, bèn lấy trong túi ra một quả táo để ăn.
Táo này là do đơn vị của Cố Giang phát, to tròn, đỏ au, nhìn là biết rất ngon.
Tiếng cắn táo giòn tan của Cố Giai Giai khiến người ta có ảo giác như ngửi thấy mùi táo thơm lừng.
Bà cụ nhìn Cố Giai Giai ăn táo một cách ngon lành, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Ngay sau đó, với tốc độ nhanh như chớp, bà ta lao đến bên giường Cố Giai Giai, giật lấy tay cô, cướp quả táo trên tay cô rồi bỏ chạy.
Lần đầu tiên bị người ta cướp đồ ăn, Cố Giai Giai ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.
Đến khi cô kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì bà cụ kia đã gặm gần hết quả táo.
Bà ta ăn quá nhanh, quá gấp, đến mức nghẹn đến đỏ bừng mặt, trợn trừng mắt.
Nhìn dáng vẻ như sắp chết nghẹn của bà ta, Cố Giai Giai vừa tức vừa buồn cười.
Đây là loại người gì vậy?
“Bà làm sao vậy? Muốn ăn táo thì tự đi mua chứ, sao lại cướp của tôi?”
Cố Giai Giai không phải người dễ bắt nạt. Cô luôn tin tưởng vào câu nói “Người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, ta nhất định đánh trả”.
“Nể tình bà lớn tuổi, bà đưa tôi năm hào coi như tiền quả táo này, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của bà, nếu không tôi sẽ đi tìm nhân viên soát vé, tố cáo bà tội cướp giật.”
Bà cụ có vẻ bị lời nói của Cố Giai Giai dọa sợ, ăn càng nhanh hơn.
Bà ta vừa cố gắng nuốt, vừa trừng mắt nhìn Cố Giai Giai như muốn phản bác, trông chẳng khác nào một con ếch xanh đang phồng má kêu ồm ộp.
“Cô… khụ khụ… khụ…”
Bà cụ quá đáng như vậy, đến ông trời cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, nên để bà ta bị sặc.
Thấy bà cụ ho đến mức mặt mày tím tái, người phụ nữ nằm giường dưới đối diện cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa. Bà ta hốt hoảng chạy đến, vừa vỗ lưng cho bà lão, vừa trừng mắt mắng Cố Giai Giai:
“Cô gái này làm sao vậy? Bà cụ lớn tuổi rồi, ăn của cô một quả táo thì đã sao? Cô cần gì phải làm ầm ĩ lên dọa dẫm người ta như vậy?”
“Chúng ta là đất nước xã hội chủ nghĩa, mục tiêu là xây dựng chủ nghĩa cộng sản, cô học cái kiểu tư bản ở đâu ra vậy? Có táo thì phải chủ động chia cho mọi người cùng ăn chứ, mẹ tôi có lòng tốt giúp cô ăn, cô còn định báo cảnh sát? Cô muốn lên trời à?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Cố Giai Giai sững sờ trước thái độ trơ trẽn, hống hách của người phụ nữ này.
Đây là loại người từ xó xỉnh nào chui ra thế này?
“Bác gái, bác không sao chứ? Bác tưởng bác là ai mà dám lớn tiếng với tôi?”
“Còn nói không tha cho tôi, bây giờ hai người đang phạm tội đấy, phải hỏi xem tôi có tha cho hai người hay không mới đúng.”
“Hai người cướp đồ còn vênh váo như vậy, tưởng tôi là mẹ của hai người à?”
Vừa nói, Cố Giai Giai vừa đứng dậy khỏi giường.
Giường nằm trên toa xe chật hẹp, rất bất tiện cho sự phát huy của cô.
Thấy Cố Giai Giai nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi giường, người phụ nữ kia không khỏi giật mình.
Nhìn Cố Giai Giai ăn mặc thời thượng, từ lúc lên tàu đến giờ chỉ nằm im thin thít trên giường, chẳng thèm nói chuyện với ai, bà ta cứ tưởng Cố Giai Giai là cô gái yếu đuối, dễ bắt nạt.
Không ngờ, Cố Giai Giai không chỉ mồm mép lợi hại, mà hình như còn có chút bản lĩnh.
Cố Giai Giai đánh nhau cũng khá đấy.
Hồi nhỏ, nguyên chủ của cơ thể này có sức khỏe yếu, Cố Giang sợ cô bị bắt nạt, nên vừa dỗ dành vừa ép dạy cô học không ít kỹ thuật chiến đấu. Mà Cố Giai Giai thân là ảnh hậu, vai diễn kiếm khách, nữ hiệp, vệ sĩ,... cô từng thử qua. Vậy nên đối với việc đánh nhau, Cố Giai Giai cũng rất thành thạo.
Cố Giai Giai không dám nói mình đánh đâu thắng đó, nhưng giả vờ thì tuyệt đối ra dáng. Đặc biệt là khí chất cao thủ.