Chương 22
Nhưng mà nguyên chủ quá ngây thơ.
Cô ấy cho rằng Cố Giang sẽ mãi mãi thiên vị mình vô điều kiện, lại quên mất Cố An là đứa con gái ruột mà Cố Giang đã áy náy mười mấy năm trời. Cô ấy cho rằng Tống Chí Thành luôn nghĩ đến mình, thì chính là thích mình, lại không biết Tống Chí Thành trời sinh đã thế, đối xử với ai cũng như vậy.
Còn có Vu Hải Vân, nguyên chủ dựa dẫm vào cô ta, tin tưởng cô ta hết lòng, lại không biết Vu Hải Vân hận cô ấy thấu xương.
Bi kịch của nguyên chủ, có thể nói là do nhiều yếu tố cộng hưởng. Nguyên chủ thích Tống Chí Thành chỉ là giọt nước tràn ly.
Nói là trút giận cũng được, nói là ác ý cũng được, Cố Giai Giai rất thích nhìn Tống Chí Thành gặp xui xẻo.
Bây giờ, cô không chỉ công khai xem Tống Chí Thành bị biến thành trò cười, cô còn cố ý chạy đến chỗ Cố Giang nói xấu Tống Chí Thành.
Cố Giai Giai lo lắng nói với Cố Giang: “Bố, Tống Chí Thành có vẻ không được thông minh cho lắm, Cố An thích anh ta thật sự không sao chứ ạ?”
“Ngay cả con mà cũng có thể lừa anh ta nhiều năm như vậy, Tống Chí Thành thật sự ổn chứ? Còn nữa bố, trước kia con không giải thích tin đồn giữa con và Tống Chí Thành, là bởi vì con muốn dựa vào anh ta để tiếp cận anh Lục Hành. Vậy tại sao Tống Chí Thành cũng không giải thích?”
“Anh ta ở đây truyền ra tin đồn với con khiến ai ai cũng biết, quay đầu lại hẹn hò với chị Cố An. Cũng không biết trước khi hai người họ đến với nhau, chị Cố An có biết chuyện giữa con và anh ta hay không?”
“Bố, con hơi lo lắng chị Cố An, sợ chị ấy bị anh ta lừa gạt.”
Lời nói của Cố Giai Giai như một cây gai đâm vào lòng Cố Giang, khiến ông càng nhìn Tống Chí Thành càng thêm chướng mắt.
Tên nhóc họ Tống này, quyến rũ một đứa con gái của ông chưa đủ, còn muốn quyến rũ đứa con gái còn lại, ba tâm hai ý, thật đáng ghét.
Khả năng hành động của Cố Giang không phải dạng vừa.
Sau khi ông không vừa mắt Tống Chí Thành, có thành kiến với Tống Chí Thành, Cố An và Tống Chí Thành đột nhiên bận rộn hẳn, đến cả thời gian hẹn hò cũng không có.
Sau khi tách Cố An và Tống Chí Thành ra, Cố Giang rất khôn khéo, không trực tiếp đến gặp Cố An nói Tống Chí Thành không tốt. Mà cố ý vô tình, đưa Cố An đến trung tâm buôn chuyện của khu tập thể.
Một hai lần Cố An có thể không nghe thấy lời đồn xấu về Tống Chí Thành, nhưng đi nhiều lần, cô ta nhất định sẽ nghe thấy một số lời đồn đại về Tống Chí Thành.
Nghe nhiều lời đồn đại, Cố An chẳng thể nào không mảy may suy nghĩ. Đến lúc đó, Cố Giang lại đến tìm Cố An nói Tống Chí Thành không tốt, vậy thì rất hợp tình hợp lý.
Như vậy, Cố An chẳng những không phản cảm việc Cố Giang nhúng tay vào chuyện tình cảm của mình, mà còn cảm kích Cố Giang quan tâm đến cô ta.
Cố Giang làm xong việc lập tức phủi tay rời đi, giấu kín công lao.
Cố Giai Giai vô cùng bội phục.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Cô chỉ cần trực tiếp đến mách Cố Giang, Cố Giang đã âm thầm ra tay, dùng bốn lạng di chuyển ngàn cân, khiến Tống Chí Thành ngã một cú đau.
Lần này Cố An và Tống Chí Thành vào thành phố, chủ yếu là để giải quyết chuyện công việc của Cố An. Sổ hộ khẩu của Cố An vẫn luôn ở Bắc Kinh. Bao nhiêu năm qua, tuy rằng cô ta lớn lên ở nông thôn, nhưng khi tìm việc làm, Phùng Thanh vẫn hy vọng cô ta có thể trở về đây.
Ở thành phố cơ hội nhiều hơn, Phùng Thanh hi vọng Cố An ra ngoài để mở mang kiến thức, có nhiều kinh nghiệm sống hơn. Trước đây bà không cho Cố An về, một là vì Cố An còn nhỏ, không thể tự chăm sóc bản thân. Hai là vì Cố An chưa học xong, về đây cũng không tìm được việc làm tốt.
Bây giờ Cố An đã tốt nghiệp cấp 3, đã học được nghề, tuổi cũng đã trưởng thành, Phùng Thanh muốn cô ta ra ngoài nhìn ngắm thế giới.
Cuộc sống ở nông thôn thích hợp để an dưỡng tuổi già, còn thanh niên thì phải ra ngoài phấn đấu một phen.
Cố An ban đầu đã lên kế hoạch rất tốt. Vào thành phố sẽ tìm việc làm, các mối quan hệ của mẹ cô ta vẫn còn, tìm việc cũng không khó. Sau khi tìm được việc, cô ta sẽ vừa làm việc vừa yêu đương với Tống Chí Thành. Sau đó, khi đến tuổi sẽ kết hôn.
Thế nhưng, kể từ sau chuyện của nhà họ Cố, Cố An lại cảm thấy mơ màng về tương lai của mình và Tống Chí Thành.