Chương 16
“Ngay cả Cố An mà cô còn không chấp nhận được, thì làm sao chấp nhân được con của tôi?”
“Ai nói con không chấp nhận được Cố An?”
Cố Giai Giai giận vô cùng, nhưng Vu Hải Vân còn tức giận hơn.
“Chuyện này cần phải nói rõ sao? Trong khu tập thể ai mà không biết? Từ nhỏ cô đã nham hiểm, vì muốn tranh giành sự yêu thương của lão Cố, mà khắp nơi nhắm vào Cố An, hãm hại Cố An. Cô dám nói, hồi nhỏ cô chưa từng cố ý tranh giành, khiến lão Cố lạnh nhạt với Cố An không?”
Vu Hải Vân nói với vẻ khinh thường, ra vẻ đã nhìn thấu Cố Giai Giai, không muốn nhiều lời với cô.
Cố Giai Giai cảm thấy thật mệt mỏi. Chủ nhân cũ của thân xác này thật sự hại chết cô mà không cần đền mạng.
“Đúng, con thừa nhận, chuyện này con đã từng làm.”
Mọi người đều không ngờ Cố Giai Giai lại nói như vậy. Vu Hải Vân ra vẻ đã biết trước, Cố An bừng tỉnh hiểu ra, Cố Giang thì không thể tin nổi.
Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có Tống Chí Thành là còn bình tĩnh, không biểu hiện gì. Đương nhiên, cũng có thể là anh ta đang hối hận vì đã ở lại nghe những bí mật này, không biết nên phản ứng thế nào.
Cố Giai Giai dám nói như vậy, thì chắc chắn sẽ không để bản thân bị vạch trần. Vì vậy, sau khi mọi người đã tiêu hóa được thông tin động trời này, cô lại tiếp tục:
“Năm đó, con biết rõ, người con có thể dựa dẫm chỉ có bố. Nên con rất bám bố. Con và Cố An chỉ kém nhau có một tháng, cô ấy có bố mẹ yêu thương. Còn con thì chẳng có ai. Con sợ hãi, con cũng ghen tị. Nên hồi nhỏ con mới cố ý đi tranh giành sự yêu thương.”
“Con biết bố và dì Phùng đều yêu thương con và Cố An như nhau, nhưng con muốn được thiên vị. Con không muốn lại trở thành một đứa con gái thừa thãi, có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào. Con muốn trở thành đứa con mà bố yêu thương nhất.”
“Lúc đó con bám lấy bố, không cho bố ở riêng với Cố An, là muốn bố quan tâm đến con nhiều hơn, sợ bố quên mất con, không thích con nữa. Xét cho cùng, con chỉ là con nuôi, còn Cố An là con ruột. Con không ngờ, hành động của mình lại làm tổn thương cô ấy.”
“Năm đó, vì bố yêu thương con hơn, nên dì Phùng mới càng ngày càng thiên vị Cố An để bù đắp. Bố bận rộn công việc, cơ bản do dì Phùng chăm sóc con và Cố An. Sau khi cảm nhận được dì Phùng càng ngày càng không thích con, con càng bám lấy bố hơn. Bởi vì con sợ.”
“Ngay cả mẹ ruột cũng có thể bỏ rơi con, thì dì Phùng không cần con cũng là chuyện bình thường. Nhưng con không thể sống một mình được. Nên lúc đó con mới bám chặt lấy bố. Bởi vì con biết, bố sẽ nuông chiều con.”
“Nhưng mà Cố An, tôi xin thề, lúc đó tôi thật sự không cố ý nhắm vào cô. Tôi chỉ quá sợ bị bỏ rơi mà thôi. Chuyện đến nước này, đúng sai không bàn nữa, Cố An, tôi thật sự nợ cô một lời xin lỗi.”
“Hôm nay tôi gọi cô đến đây, muốn xin lỗi cô. Xin lỗi cô. Hồi nhỏ do tôi không hiểu chuyện, làm tổn thương cô, thật sự xin lỗi.”
“Cố An, tôi không hy vọng xa vời cô có thể tha thứ cho tôi. Sau này tôi sẽ không làm phiền cô nữa. Nhưng chị Cố An, tôi hi vọng cô đừng trách bố. Bố thật sự rất yêu thương cô.”
“Bao nhiêu năm qua, ông ấy rất nhớ cô. Những năm này, bố mua gì cũng mua hai phần. Phần của cô, dì Phùng không lấy, bố cũng luôn giữ cho cô.”
“Cố An, tôi hi vọng cô có thể cho bố một cơ hội, để ông ấy bù đắp cho cô. Còn nữa, cũng cảm ơn cô hồi nhỏ đã bao dung, chăm sóc tôi. Cảm ơn cô vì đã từng đối xử tốt với tôi. Tôi thật sự xin lỗi vì những chuyện mình đã làm. Cố An, thật sự xin lỗi.”
Lời xin lỗi của Cố Giai Giai quá đột ngột, cũng quá trịnh trọng. Khiến Cố An giật mình. Cô ta luống cuống kéo Cố Giai Giai lại. Không biết nên nói gì cho phải.
Nói tha thứ? Hình như không được. Nói không sao? Hình như cũng không được. Nhưng nói là hận, thì cũng không đến mức đó.
Cố An cảm thấy hôm nay đầu óc mình không được minh mẫn, mới đến nhà họ Cố. Chuyện đã qua rồi, cô ta còn so đo những chuyện đó làm gì? Nhà họ Cố tốt xấu gì bây giờ cũng đã không còn liên quan đến cô ta nữa. Hôm nay cô ta đến đây thật sự là dư thừa.
Cố An không nói gì, Cố Giang lại rất đau lòng cho đứa con gái nhạy cảm này.