Chương 1: Thập Niên 70: Mỹ Nhân Nóng Bỏng (Dịch)

Cố Giai Giai mặc nội y hoa nhí nằm trên giường, cô cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Người lạnh, trái tim cũng lạnh.

Dựa vào những gì cô vừa nhìn thấy, cộng thêm những gì vừa hiện ra trong đầu, Cố Giai Giai biết mình đã xuyên sách.

Nhìn căn phòng lỗi thời, grap trải giường hoa mẫu đơn đỏ, trên người cô chỉ mặc mỗi nội y, cộng thêm lịch treo tường in mỹ nữ thập niên 70, rõ ràng cô đã xuyên vào năm 1977.

Mà người nằm bên cạnh cô thì đang hôn mê, cánh tay trắng bóc, chính là nam chính trong truyện, nhưng không phải chồng của cô.

Trong quyển tiểu thuyết [Thập Niên 70: Hôn Nhân Ngọt Ngào], cô ghen ghét nữ chính, si mê nam chính, thúc đẩy cốt truyện, trở thành nữ phụ có kết cục cực kỳ bi thảm.

Dựa theo tình hình hiện giờ, cốt truyện đã khởi động, bây giờ cô bỏ thuốc nam chính, muốn gạo nấu thành cơm, ép buộc nam chính phụ trách. Cuối cùng nhận kết cục thảm hại, bị nam chính nhục nhã, bị sung quân đến nông trường.

Cố Giai Giai sắp xếp lại tình tiết trong truyện, chợt nghe một tiếng “ưm”.

Nam chính tỉnh lại rồi!

Nói thì chậm, nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, Cố Giai Giai dùng hết sức bình sinh, đạp nam chính xuống giường.

“Sao anh lại ở đây? Ai cho anh vào đây?” Cố Giai Giai đánh đòn phủ đầu.

“Giỏi lắm Tống Chí Thành, uổng công tôi xem anh là anh trai, uổng công tôi sùng bái anh, thích anh. Trước kia anh ghét bỏ tôi còn chưa tính, bây giờ anh đã có bạn gái, thế mà còn muốn ngủ với tôi?”

“Tống Chí Thành! Tôi nói cho anh biết, Cố Giai Giai tôi không phải người dễ bị bắt nạt đến thế đâu! Nếu anh muốn dựa vào mánh khóe này để bắt nạt tôi, thì tôi sẽ cho anh không ngóc đầu lên được, anh nằm mơ đi!”

Trước khi xuyên vào sách, Cô Giai Giai vừa nhận được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ở giải thưởng quốc tế, kỹ năng diễn xuất như thần, lời thoại lưu loát. Nếu không có kỹ năng diễn xuất lão luyện thì khó mà nói lại cô, chứ đừng nói là Tống Chí Thành, bị cô đạp một cú ngã xuống đất, bây giờ bị cô áp chế toàn diện.

Tống Chí Thành cố gắng tỉnh táo nhìn Cố Giai Giai, chưa hiểu tình hình hiện nay.

Hôm qua anh ta mới quay về từ nông thôn, mấy người anh em tốt ăn mừng Tống Chí Thành trở về và đã thoát ế, cho nên đã mở tiệc đãi anh ta một bữa ngon. Bảy tám thanh niên trai tráng thay nhau rót rượu cho Tống Chí Thành.

Tửu lượng của Tống Chí Thành khá bình thường, cho nên uống không bao lâu thì đã say. Rượu mà Tống Chí Thành uống có chất lượng khá tốt, cộng thêm uống nhiều, sau đó gục xuống bàn ngủ say, không hề làm loạn. Nhưng chính là Tống Chí Thành ngủ thiếp đi, cho nên bây giờ anh ta không nhớ gì cả.

Đối mặt với Cố Giai Giai đang hùng hổ trách mắng, Tống Chí Thành nhíu mày, chịu đựng cơn đau đầu, cố gắng bình ổn tâm trạng để giải thích.

“Giai Giai, cô bình tĩnh lại đi.”

“Tôi thật sự không biết tại sao lại thành ra thế này, nhưng cô đã hiểu lầm tôi rồi.”

“Từ nhỏ đến lớn, thật sự tôi chưa từng nảy sinh tình cảm nam nữ với cô. Trước kia tôi đối xử với cô không tốt, tôi xin lỗi, nhưng bây giờ tôi đã có An An, càng không thể làm ra chuyện tổn thương cô ấy được.”

“Nói láo!”

Cố Giai Giai tức điên lên, cầm gối trên giường đập tới tấp lên người Tống Chí Thành.

“Tống Chí Thành, anh nói láo! Nếu anh không có ý đồ gì với tôi, thì sao anh lại cởi quần áo ra hả? Rồi tại sao anh lại xuất hiện trên giường tôi? Rồi anh còn cởi quần áo của tôi nữa? Anh… Anh là đồ cầm thú! Anh không phải người!”

“Huhu, anh được hời mà còn khoe mẽ, quả thực khinh người quá đáng!”

“Tống Chí Thành, tôi liều mạng với anh!”

Cố Giai Giai nắm chắc thời gian, cô mặc quần áo vào, rồi đuổi đánh Tống Chí Thành, đúng lúc đó, mẹ kế của nguyên chú dẫn một đám quần chúng hóng chuyện tiến vào.

Mẹ kế Cố Giai Giai là Vu Hải Vân, là một người phụ nữ nhìn hiền hòa, có khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người đầy đặn, bới kiểu tóc hợp mốt, nhìn bề ngoài có vẻ dịu dàng hiền lành.