Chương 15: Chương 15

Triệu Thúy Xuân cầm giỏ, lại cong mắt cười nói: “Con và mẹ con đều có phần, bảo đảm làm ngon, ăn xong canh trứng, một lát chúng ta còn ăn trứng chiên.”

Cảm xúc của cậu nhóc tới thật nhanh mà đi cũng thật nhanh, nghe có đồ ăn, đôi mắt của Đô Đô vừa mới u ám, gương mặt mới không vui nay đã biến mất.

Nhà đã chia rồi, nhưng nhà chính không có phòng bếp, nhà bên tương đối to, cho nên Nhạc Quốc Hoa ở bên trong dùng gạch làm bếp lò tạm thời, tô chén nồi mọi thứ đều đặt ở đó.

Triệu Thúy Xuân cầm lấy trứng đi vào phòng bếp, đúng lúc Tô Lan cũng từ bên ngoài về.

Nghĩ đến việc hồi nãy, cô ta có chút chột dạ, cũng không biết Nhạc Hải Đường có tố cáo với Triệu Thúy Xuân không, vì vậy rất nhanh đem theo rau đi vào nhà phía tây.

Ở trong phòng ngơ một hồi, rau trong tay đều ngắt xong rồi, bên ngoài tất cả đều yên tĩnh, cũng không thấy Triệu Thúy Xuân đến bên này cằn nhằn cô ta, qua một hồi, bên ngoài truyền đến âm thanh của vài đứa trẻ và những người đàn ông về nhà.

Trời sắp tối rồi, con cái đều về hết nên lát nữa nấu cơm phải dùng đến nhiều dầu lửa, nên cô ta không suy nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp ra ngoài.

Vừa vào trong sân, Hiểu Đông vừa chạy đến ôm chân cô ta, nói: “Mẹ, con cũng muốn ăn canh trứng! Con cũng muốn ăn trứng chiên!”

Tô Lan kéo tay cậu: “Ăn cái gì mà ăn, nhà chúng ta không có trứng.”

“Có, hôm nay chia nhà con có nhìn thấy.” Nhạc Hiểu Đông không nghe theo mà nói: “Cô và Đô Đô đều có trứng để ăn, chúng ta cũng có.”

Vừa rồi cô cho cậu ăn một ít, canh trứng thơm ngào ngạt, ăn vào trong miệng trơn nhẵn, thực sự ăn quá ngon, nhưng mà nhà cô ăn hết rồi, không còn nữa, cho nên cô bảo cậu kêu mẹ làm.

Tô Lan trừng mắt nhìn cậu, lạnh lùng mắng chửi: “Mày thì biết cái gì, không có là không có, mày bảo tao lấy gì cho mày ăn.”

“Có mà!” Nhạc Hiểu Đông nhìn cô ta từ chối: “Hu hu” tiếng khóc bắt đầu vang lên, cậu nhóc biết trong nhà nhất định có trứng, không cho cậu ăn thì cậu khóc vậy.

Tô Lan tức đến mức vồ lấy cây đánh người.

Lúc này Hải Đường từ trong nhà chính đi ra: “Chị dâu, chị đừng hung dữ với trẻ con như vậy, chúng ta vừa mới chia nhà, chỉ là một quả trứng mà thôi, bên này tôi ăn xong cũng chẳng có cách nào, chị dâu thứ hai bên đó cũng hấp cho Hiểu Ny rồi, chị cũng phải làm cho Hiểu Đông với Hiểu Linh chứ?”

Tô Lan nhìn thấy khóe mắt cô có chút ý cười, cắn răng, người phụ nữ này cũng quá xấu rồi, bọn họ nhặt được nhiều trứng gà, không chia cho hai nhà bọn họ thì thôi đi, còn cố ý bảo mấy đứa nhỏ đến gây họa đòi ăn trứng ở trong nhà.

Có điều tại sao hôm nay cô lại minh mẫn như vậy?

Hình như có chút không giống với ngày thường.

“Mẹ, con cũng muốn ăn.” Nhạc Hiểu Linh cũng chạy tới, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta: “Con ăn canh trứng gà, không muốn trứng chiên.”

“Em cứ làm đi.” Nhạc Quốc Vĩ cảm thấy con cái trong hai nhà đều có, chỉ có nhà bọn họ không ăn, vậy cũng quá khó coi rồi: “Dù sao lâu rồi mấy đứa nhỏ không được ăn.”

Tô Lan không có cách nào, đành phải đi làm canh trứng.

Đồ ăn tối không tệ, mặc dù không thể so với trước kia, nhưng Nhạc Hải Đường rất vừa ý, sau khi ăn xong cô quyết định thời gian vào núi với Nhạc Quốc Hoa, mà đúng lúc, vừa mới đi qua trong đội, bên đó nói ngày mai cùng nhau xin nghỉ, cho nên Nhạc Quốc Hoa cũng quyết định ngày hôm sau vào núi.

Buổi tối, Hải Đường nhìn thấy Triệu Thúy Xuân ho rất nhiều, cô liền bỏ nước linh tuyền vào trong chén nước đưa cho bà uống, mặc dù cô không biết nó sẽ có ích cho bà bao nhiêu, nhưng cô tin rằng nó sẽ có hiệu quả phần nào.

Một đêm yên giấc.

Ngày kế tiếp sau khi ăn sáng xong, ba người mang theo cái giỏ với Đồ Đô, ban đầu Hải Đường không có ý định dẫn theo cậu nhóc, nhưng cậu nhóc không vui, nhất quyết muốn đi theo, cuối cùng Nhạc Quốc Hoa cũng đồng ý.

Họ đi chưa xa, một hồi sau lại gặp La Phương Phỉ.

La Phương Phỉ nhìn thấy bọn họ mang giỏ với dẫn theo cậu nhóc lập tức nhận ra tình hình.